Năm ta vừa đến tuổi cập kê, phủ đệ bị tịch biên. Lão bộc trung thành liền đưa ta phó thác cho tôn tử ở quê.
Người ấy tên gọi Dư Thập Cửu, thân hình cường tráng, thường ngày chỉ săn b.ắ. n hoặc cày cấy, nói năng thì thô lỗ, luôn mắng ta yếu đuối, tiểu thư kiểu cách.
Ban ngày ta thóa mạ hắn:
"Đồ thứ nhà quê ngu muội, bản tiểu thư có c.h.ế. t đói cũng không thèm ăn bát canh rau dại của ngươi!"
Rồi ban đêm, bụng đói meo, ta lại trốn trong chăn âm thầm khóc rấm rứt.
Hôm sau, hắn cõng ta băng qua mười dặm đường núi đến trấn trên mua bánh hạt dẻ:
"Túi bánh này đã tiêu sạch số bạc ta dành cưới thê tử. Ngươi ăn rồi thì chớ khóc nữa!"
Ta giận dữ cắn một miếng, hậm hực nói:
"Chẳng phải chỉ là một túi bánh nhỏ mọn thôi sao? Sau này ta hoàn trả cho ngươi!"
Hắn cười nhạt:
"Hoàn? Ngươi lấy gì để hoàn?"
1.....
"Ngô thì ngươi không ăn, đây là bát canh rau ta mới nấu xong, ăn rồi hãy ngủ."
Ta trùm kín chăn không đáp lời, hắn lại đứng bên cạnh kiên trì đưa bát tới.
Ai lại đi ăn thứ canh rau lỏng bỏng, đến một nhúm muối cũng tiếc không nêm?
"Không ăn! Mau mang đi!"
Ta bị hắn làm phiền đến phát bực, liền đưa tay hất ra.
Nào ngờ nghe choang một tiếng, ta chợt sững người, thò đầu ra khỏi chăn.
Chạm ngay ánh mắt giận dữ của hắn. Dưới đất, là bát sứ ta vô tình đánh vỡ.
Ta bị ánh mắt ấy doạ cho run rẩy, song vẫn cố cứng giọng quát lên:
"Chỉ là cái bát rẻ tiền, đợi khi ca ca ta tìm được ta, sẽ đền cho ngươi!"
Hắn không nói thêm lời, chỉ lặng lẽ thu dọn mảnh sứ vỡ.
Ta nấp trong chăn, len lén quan sát hắn, thấy hắn thật sự nổi giận. Chẳng qua là một tên quê mùa mà thôi, hắn giận thì mặc hắn, há lại để bản tiểu thư ta phải dỗ dành?
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Càng nghĩ càng tức, ta lại nhắm mắt vùi mình ngủ tiếp.
Phụ thân ta vốn là mệnh quan triều đình.
Chỉ vì dâng sớ đàn hặc mà chọc giận Nhiếp Chính Vương. Đương triều.
Vị ấy thịnh nộ liền hạ chỉ xét nhà, phụ mẫu, huynh trưởng và toàn bộ gia nhân đều bị đày ra biên cương chịu khổ dịch.
Duy chỉ còn một mình ta, vốn nên bị sung vào Giáo Phường, lại may mắn được người quản gia già cứu mà thoát nạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!