Biểu muội họ xa vốn có ý định trở thành trắc phi của Tam hoàng tử, giờ thì không thể thực hiện được nữa rồi.
Nàng ta khóc lóc thảm thiết như hoa lê đẫm mưa, đòi sống đòi chết.
Trong chốc lát, phủ Tam hoàng tử rối ren như tơ vò. Lúc này, có người nhớ đến lời đồn ta là sao Thiên Sát. Họ vội vàng phái người đến doanh trại, mời Tam hoàng tử vừa mới thành thân đã ra trận trở về.
Tam hoàng tử thúc ngựa phi nhanh, đến tận giờ Dần mới về đến phủ. Vừa bước vào cửa, mấy con chim trên trời bay qua, làm rơi phân chim xuống người hắn.
Hắn tức giận, xông thẳng vào phòng.
"Động phòng! Động phòng ngay lập tức!"
Vạn Bảo Lâu...
Đói... đói quá...
Tam hoàng tử ngẩn người, gọi quản gia đến, nhỏ giọng hỏi:
"Trắc phi... nàng ngủ với cái bụng đói suốt đêm qua sao?"
Quản gia toát mồ hôi hột, mặt mày ủ rũ:
"Bẩm tướng quân, đêm qua tiền sảnh xảy ra hỏa hoạn, lại đúng lúc vị tiểu thư ở Tiêu Tương Các kia rơi xuống nước… Tiểu nhân, thật sự là không để ý đến..."
Tam hoàng tử trầm ngâm một lúc:
"Vạn Bảo Lâu có món gì ngon?"
Hắn chỉ vào quản gia:
"Ngươi đi, mua hết tất cả các món rồi mang về đây."
Quản gia run rẩy như cầy sấy, vâng dạ rồi lui xuống.
Cửa phòng được đóng lại. Ta ngủ say sưa, nước miếng chảy dài, trông thật chẳng ra làm sao. Tam hoàng tử thấy vậy lại khẽ cười. Vẻ lạnh lùng, sát khí trên người hắn tan biến đi nhiều. Hắn thong thả nằm xuống bên cạnh ta, chăm chú nhìn không rời mắt.
Ta mở mắt ra, thấy chính là cảnh tượng này.
Hơi giật mình, ta buột miệng kêu lên.
Tam hoàng tử đưa ngón trỏ lên môi: Suỵt—
Phải rồi, ta đã là người có phu quân. Nhưng đối mặt với Tam hoàng tử, ta vẫn có chút sợ hãi.
Tam hoàng tử nhìn ra điều gì đó, đột nhiên lên tiếng: Nàng sợ ta sao? Giọng nói của hắn có chút khàn.
Ta cụp mắt xuống, khẽ đáp: Dạ, có một chút.
Nghe vậy, Tam hoàng tử im lặng hồi lâu. Chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều phả vào mái tóc ta.
"Tuy nàng chỉ là trắc phi, nhưng đã gả cho ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."
Được hắn đối xử tốt hay không, cũng không phải là điều ta quan tâm nhất. Ta, sao Thiên Sát này, lỡ như khiến hắn c.h.ế. t đi, ta chẳng phải lại thành quả phụ sao?
Không được, không được.
Nhưng rất nhanh, một cảm giác khác đã thay thế suy nghĩ này trong đầu ta. Chuyện phu thê, vốn dĩ sẽ đau đớn. Nhưng ta không ngờ lại đau đến vậy. Ngay khi ta cảm thấy đau đớn đến mức không thể chịu đựng được nữa...
Thì mọi thứ đột ngột kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!