Chương 12: (Vô Đề)

Ta vỗ về lưng Hoàng thái hậu, không ngừng an ủi. Hoàng thái hậu run rẩy chỉ vào Thái tử, giận dữ quát lớn:

"Mang nghịch tử này ngũ mã phanh thây!" 

Tam hoàng tử lại làm như không nghe thấy, chỉ sai người tống giam Thái tử vào đại lao.

Trên đường hồi phủ, Tam hoàng tử như trút bỏ được hết gánh nặng và mệt mỏi. Hắn gối đầu lên đùi ta, cuối cùng cũng nặng nề nhắm mắt:

"Vãn Vãn, phải làm sao đây?"

Giọng hắn có chút mệt mỏi:

"Hình như ta chỉ có thể đi làm hoàng đế thôi." 

Ta khẽ cười, đưa tay chọc chọc vào má hắn:

"Vậy Tử An sẽ có nhiều phi tần sao? Tử An có quên ta không?" 

Tam hoàng tử đột nhiên mở mắt, ôn nhu lại có chút ngây người nhìn ta:

"Ta không muốn hậu duệ của chúng ta lại huynh đệ tương tàn nữa."

Hắn vùi đầu vào lòng ta, giọng buồn buồn:

"Ta chỉ cần mình nàng. Những đại phu ở Gián viện kia nếu dám nhắc đến chuyện tuyển tú, ta sẽ g.i.ế. c người. Nhắc đến một người, g.i.ế. c một người." 

Ta bật cười khúc khích, nhưng mắt lại cay cay.

Năm Cao Dương nguyên niên, Duệ Nhân hoàng đế Lý Thừa Hủ kế vị. Cùng năm đó, ta được phong làm Hoàng hậu, cầm ấn Phượng. Các vị sĩ đại phu nhiều lần can gián Hoàng thượng tuyển tú cho hậu cung, nhưng hắn đều làm ngơ.

Đám văn nhân mưu sĩ kia thấy Hoàng thượng không nghe, bèn quay sang công kích ta, nói ta ghen tuông vô lễ, đức không xứng với vị trí Hoàng hậu. 

Ta vừa bực mình, mấy căn nhà của bọn họ liền sập.

Hoàng thượng nhịn cười ban cho đám người này phủ đệ mới, tưởng rằng họ sẽ biết điều mà dừng lại. Ai ngờ đám mưu sĩ này lại được nước lấn tới, ngày ngày dâng tấu xin tuyển tú. Ta càng thêm bực bội.

Mấy người này không biết vì sao, bỗng nhiên ngày đêm đau bụng. Lên triều cũng đau, tan triều cũng đau. Kỳ lạ thay, hễ không có ý định dâng tấu xin tuyển tú thì chẳng đau nữa, nhưng ý định vừa xuất hiện, lại bắt đầu đau.

Chuyện này truyền đi truyền lại, dân gian bắt đầu có lời đồn, nói rằng Hoàng hậu của Duệ Nhân hoàng đế có thiên mệnh, chớ nên trái ý.

Lý Thừa Hủ nghe được, cười lớn.

Hắn sai người tổng hợp những tai ương ta gây ra lúc nhỏ, viết thành một quyển thoại bản, còn tô vẽ thêm cho hay ho một chút. Sau đó quả nhiên không ai dám chọc vào ta nữa, đám văn nhân mưu sĩ kia đều im bặt. Ngay cả hoa sen trong hồ cá chép cũng phải nhìn sắc mặt ta mà nở.

Ta sống càng thêm an nhàn sung sướng.

Năm Cao Dương thứ ba, ta sinh hạ một cặp song sinh. Trong khoảng thời gian đó, Đô Lan đến Trường An thăm ta. Đại Hạ và Trường An thông thương buôn bán, ngày càng phồn vinh.

Đô Lan gặp mặt vẫn còn khảo ta, liên tiếp hỏi mấy câu ta đều không trả lời được.. 

Ta ôm cánh tay Đô Lan lắc qua lắc lại, thề với trời rằng:

"Nghỉ phép xong, ta sẽ lập tức tập trung (học hành)!" 

Đô Lan lắc đầu lắc não, giả vờ định quỳ xuống:

"Không được không được, thần sao dám để Hoàng hậu nương nương thề chứ?"

Trong lúc nói chuyện, Lý Thừa Hủ cũng bước vào cung điện. Lần này Đô Lan thật sự quỳ xuống, Lý Thừa Hủ cười bảo Đô Lan đứng dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!