Chương 4: Một đời bị đồng tính nam vây quanh

Edit by meomeocute

Mưa xối xả đập thẳng vào mặt, táp vào da đau rát, trong sân viện, sấm chớp vang trời. 

Tai Thời Thư ù đặc, cơn mưa lớn thấm xuyên qua lớp áo mỏng manh, khiến cả sống lưng cũng tê cứng như bị điện giật. 

"Chạy mau, chạy mau, chạy mau...!" 

Phía sau, Tam thiếu gia đá cửa không mở được, đổi người khác đá thì cánh cửa rung lên ầm ầm. Thời Thư vòng qua vách ngăn chạy ra cửa chính, giật then cài, ba bước thành hai lao thẳng ra sân ngoài. 

"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!" 

"Chó, chó, chó! Suýt nữa quên mất mày rồi!" Thời Thư quay đầu chạy lại, mở chuồng thả Lai Phúc ra. Lai Phúc có vẻ không hiểu chuyện gì, vẫy đuôi rên ư ử. 

"Bây giờ không phải lúc nũng nịu, mày theo tao đi, đừng ở lại cái nhà này nữa!" 

Thời Thư thúc nó chạy ra cổng chính, chợt nhớ đến đàn cừu trong chuồng: "Cừu thì thôi đi, không thì thành ra ăn trộm mất?" 

Phía sau, cửa sổ bất ngờ "rắc" một tiếng, Tam thiếu gia ghé sát mặt vào khung cửa, mắt trợn to đầy căm hận. 

Cảnh tượng này y như khuôn mặt thò vào từ nhà vệ sinh trong bộ phim "Lò Luyện Ngục". 

"Hắn chạy rồi! Bắt nó về cho tao!" 

"Thằng khốn này! Láu cá như ranh, hôm nay ông đây nhất định phải xử mày! Dám chạy hả, bắt về đánh gãy chân, nhốt lại trói cả đời luôn!" 

Tiếng sấm mưa át đi tiếng chửi rủa của Thời Thư, cậu vừa "chụt chụt chụt" dụ con chó chạy theo mình, vừa cuống cuồng tìm đường thoát, thoắt cái đã vọt ra khỏi cổng lớn của nhà họ Chu. 

— Chỉnh thế giới thành chế độ tắt tiếng, lắng nghe tiếng lòng tôi vỡ vụn. 

Mưa vẫn rơi, mưa to như trút. 

Màn mưa nuốt chửng mọi âm thanh, những giọt nước lạnh lẽo chảy dọc trán xuống cằm, dù lau thế nào cũng không rõ tầm nhìn, lại hòa cùng vị tanh mặn tràn vào miệng. Đường làng, rừng xanh nối nhau suốt dọc Chu Gia Trang tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì cả. 

"Không có sao, không có trăng, không có đèn." 

"Tối quá, tối quá, tối quá đáng sợ..." 

Thời Thư chạy đến một rừng thông, người vừa nóng vừa lạnh, lúc này mới nhận ra mình quên mở ô. 

Trước mặt là bãi tha ma hoang vắng, mồ mả chôn lộn xộn, quạ đen bay vòng vòng, cú mèo kêu không dứt. Trước kia khi chăn cừu, đứng đây thôi cũng đã thấy rợn người, nhưng muốn đến thành Đông Đô thì nhất định phải băng qua nơi này. Thời Thư chẳng nghĩ nhiều, cứ thế lao thẳng vào. 

Một đêm mưa gió cuồng loạn, chạy thục mạng giữa trời khuya, con chó vàng lúc thì phóng lên trước cậu, lúc lại tụt ra sau, nhưng vẫn luôn vẫy đuôi chạy theo. 

"Lai Phúc, may là có mày bên tao." 

"Không thì tao sống không nổi mất!" 

Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng càng chạy lại càng tỉnh, adrenaline dâng trào. 

Suốt ba mươi dặm đường, cuối cùng khi thấy cổng thành Đông Đô, đầu gối Thời Thư như bị đổ chì, vừa cứng vừa nặng. 

"Xin hỏi chùa Tương Nam ở đâu?" 

Lính gác thành đang gà gật, ôm trường thương xua tay chỉ về một hướng. 

Lại thêm nửa canh giờ chạy nữa, giữa đêm mưa mịt mù, từng mái hiên trùng điệp của quần thể kiến trúc Phật tự dần hiện rõ đường nét. Mái nhà chồng lên nhau, đấu củng đan xen, núi xanh cành biếc hòa vào nhau che khuất một phần tòa tháp. Ngọn đèn trường minh trên đỉnh tháp phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tựa hồ đang chỉ đường cho người lạc lối. 

Thời Thư kéo đôi chân nặng trịch, từng bước, từng bước, leo lên hàng trăm bậc thềm đá dài. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!