Chương 33: Gọi là "bé con"

Edit by meomeocute

Thuốc sắc bị đổ khá nhiều.

Thời Thư lau miệng cho hắn xong thì gục ngủ bên giường.

Ký ức hỗn loạn, Thời Thư nhớ lại lần bị sốt trong ký túc xá, không ai quan tâm đến cậu. Trong người lúc nóng lúc lạnh, ngũ tạng như bị thiêu đốt, tim gan phổi bụng như có dao cứa từng nhát, toàn thân túa mồ hôi lạnh không ngừng.

Cậu thật sự không chịu nổi, đến khi bạn cùng phòng về mới đưa cậu đến bệnh viện, truyền nước, mất mấy ngày mới hồi phục bình thường. Những ngày đó chẳng muốn ăn gì, khô miệng khát nước, đầu óc nặng trịch, sau khi khỏi bệnh cân nặng sụt đi mấy ký.

Trước mắt là Tạ Vô Sí, đang trải qua quãng thời gian ấy.

"Tạ Vô Sí à, ngươi khỏe mạnh như trâu ấy, chắc chắn không sao đâu."

Thời Thư nghiêng mặt, ánh đèn mờ mờ chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của thiếu niên, đường nét cằm hiện rõ, Thời Thư cứ thế mà thiếp đi.

Sáng hôm sau, Thời Thư bị tiếng gọi ngoài cửa đánh thức, cậu ôm cái đầu như muốn nổ tung mà bước ra sân, thì ra là mưu sĩ phủ Thế tử, người đang gọi là Tằng Hưng Tu.

"Tình hình thân thể của Tạ huynh thế nào rồi?"

Thời Thư: "Vẫn còn hôn mê, có chuyện gì sao?"

"Việc điều tra có tiến triển rồi. Mặc dù từ trước đã biết có hai bộ sổ sách, nhưng từ khi Ty Nhuộm bị đồ sát, một trận lửa thiêu sạch mọi thứ, thì không có kết quả gì nữa, nhân chứng vật chứng đều mất."

Tằng Hưng Tu dắt theo một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi, nét mặt đờ đẫn, không nói một lời: "May mà mấy ngày nay dịch bệnh ở Thư Khang Thành dịu xuống, có một hộ gia đình cảm niệm ân tình nên cuối cùng đã nói ra chuyện đêm đó có một đứa trẻ trốn thoát, giờ thì tìm được nó rồi."

"Thì ra là công vụ của Tạ Vô Sí." Thời Thư nói, "Các ngươi muốn gặp hắn? Hiện giờ hắn vẫn nằm đó, không thể tự chăm sóc mình."

Tằng Hưng Tu mồ hôi đầm đìa: "Gặp chứ, khó khăn lắm mới có manh mối, đứa trẻ này lại là đứa câm, dỗ sao đánh thế cũng không chịu nói. Muốn hỏi thử Tạ huynh xem nên xử trí ra sao."

Nghe đến ba chữ "đánh thế nào", Thời Thư cúi đầu nhìn đứa trẻ kia kỹ hơn.

Trên mặt đầy những vết thương do móng tay bấu véo, nhưng lại ăn mặc chỉnh tề, chắc là vừa dỗ vừa dọa cũng không hiệu quả. Đã là công vụ, Thời Thư cũng không tiện ngăn cản, Tằng Hưng Tu cùng mưu sĩ đã vào trong phòng.

"Tạ tham nghị! Tạ huynh ——"

Tạ Vô Sí gối đầu lên một chiếc gối, tay nhuốm máu rũ xuống giường, đang ngủ say. Không biết thế nào, Thời Thư nói bên tai hắn trăm câu cũng không phản ứng, nhưng vừa nghe ba chữ "Tạ tham nghị", mí mắt hắn chợt động mạnh.

Tựa như thanh kiếm sắc, ngửi thấy mùi máu liền rít lên.

Thời Thư nghĩ thầm "tốt rồi tốt rồi, còn có thể tỉnh lại", đứng sang một bên, Tằng Hưng Tu gọi: "Tạ tham nghị."

Con ngươi dưới mí mắt của Tạ Vô Sí đỏ ngầu đục ngầu, như một con thú bị nhốt mở mắt ra, ban đầu còn có phần mơ màng, dần dần mới khôi phục sự tỉnh táo.

"Có chuyện gì?"

Tằng Hưng Tu thuật lại tình hình: "Phong Lộc e là đã biết chúng ta đang âm thầm điều tra, đêm qua có một đám thái giám thuộc Ty Minh Phượng đội mưa vào thành. Lập tức đến Ty Nhuộm, có vẻ rất sợ chúng ta tìm ra điều gì đó."

Tạ Vô Sí: "Trước tiên hãy giấu kỹ đứa trẻ này. Mắt nó đờ đẫn, chắc bị dọa cho mất hồn khi tận mắt chứng kiến cuộc tàn sát ở Ty Nhuộm. Đừng làm nó sợ thêm nữa."

"Được là được, nhưng hiện tại chưa ai biết đứa trẻ này, giấu ở đâu cho ổn?"

Tạ Vô Sí nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, nó liếc hắn một cái rồi đảo mắt đi như xác chết. Giọng Tạ Vô Sí khàn khàn: "Tìm Lâm Dưỡng Xuân, xem nó thật sự câm hay giả vờ. Lâm Dưỡng Xuân là người nóng tính, nhưng có thể bảo vệ bệnh nhân tốt."

"Chuẩn rồi, Tạ huynh cứ yên tâm dưỡng bệnh." Tằng Hưng Tu nhận lệnh rồi rời đi.

"…Được được."

Thấy người đã đi, Thời Thư vòng quanh giường đi tới đi lui, không nhịn được tặc lưỡi: "Tạ Vô Sí, ngươi vậy mà tỉnh thật à? Ta còn tưởng ngươi ngủ rồi thì chẳng quan tâm gì nữa cơ. Người khác vừa gọi liền tỉnh dậy, tại sao ta gọi ngươi bao nhiêu lần lại chẳng buồn để ý?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!