Chương 46: Tâm sự, tri kỷ!

Vân phủ, mật thất.

Vân Dương đơn độc đối mặt với Lý Trường Thu đã bị trói gô.

Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đều đang ở bên ngoài.

"Lão Mai, ta thấy công tử rất thần bí a." Phương Mặc Phi có chút buồn bực nói: "Thật sự là kỳ, nguyên bản ta cho rằng, trong Vân phủ này cũng chỉ có một vị công tử sống cùng với một lão quản gia, liếc mắt liền có thể nhìn rõ ngọn nguồn. Nhưng sau khi đi vào, càng ngày ta càng nhận thấy mơ hồ, không rõ sâu cạn a?" (không tìm ra nội tình)

Lão Mai cười hắc hắc, nghiêng nghiêng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Không rõ sâu cạn? Vậy thì mới đúng! Lão Mai ta ngây người trong viện tử này hơn ba năm, đến bây giờ, còn chưa có thăm dò sâu cạn đâu! Ngươi vừa tới, liền muốn hiểu rõ mọi chuyện?"

Lão Mai khinh thường cười một tiếng.

Phương Mặc Phi thật sự chịu chấn kinh, mở to hai mắt nhìn: "Lấy bản lãnh của ngươi, mất hơn ba năm, còn không mò ra sâu cạn?"

Lão Mai nhếch nhếch miệng, thẹn quá hoá giận hung ác nói: "Ngươi hiếu kỳ như vậy làm gì? Còn nói ta? Lấy IQ bằng số tuổi của ngươi, đừng nói ba năm, ở trong phủ này ba đời... Ngươi cũng không đào được ngọn nguồn công tử nhà ta!"

Phương Mặc Phi trừng trừng mắt, thương thế chưa tốt, lão tử không thèm nói chuyện với ngươi!

...

"Tiểu tử, đừng uổng phí tâm tư." Ánh mắt Lý Trường Thu lấp lóe: "Cái gì truyền thừa, lão phu hoàn toàn không biết."

"Ngươi sẽ giao ra." Vân Dương cười tủm tỉm tiến lên, một trận quyền đấm cước đá mãnh liệt trút xuống: "Giao hay không giao! Giao hay không giao! Giao hay không giao!"

Phốc phốc phốc...

Lý Trường Thu cắn răng không rên một tiếng, nhưng trong lòng lại càng lúc càng yên tâm. Ngươi muốn truyền thừa? Hừ... Như vậy chắc chắn ngươi không dám giết ta!

Lý Trường Thu đột nhiên biến sắc... Một cỗ khí tức tinh thuần trong nháy mắt đã phong tỏa đan điền, kinh mạch toàn thân hắn..

Mức độ tinh thuần của cỗ khí tức này, cả đời này lần đầu hắn thấy!

Đối phương đã có tuyệt thế thần công như vậy, sao còn muốn Vạn Tà Độc Môn truyền thừa?

Đang nghĩ đến đây, một quyền như lôi đình chớp giật gào thét mà tới.

Ngô...

Răng rắc...

Bốn cái răng cửa bị sinh sinh đánh rớt, máu tươi chảy dài.

"Sĩ khả sát bất khả nhục!" Lý Trường Thu oán độc nhìn Vân Dương: "Làm nhục một vị cường giả như vậy, tiểu tử, ngươi còn có nửa điểm phong độ hay không!"

Răng cửa của hắn bị đánh gãy, thanh âm nói chuyện rất là quái dị.

"Cường giả!?" Vân Dương thu tay lại, cười nhạt một tiếng, lấy một tấm khăn mặt mới tinh, bắt đầu lau vết máu trên nắm đấm của mình, chậm rãi nói: "Lý Trường Thu, nhớ kỹ thân phận của ngươi, ở chỗ này của ta, ngươi chỉ là một tên tù nhân!"

Lý Trường Thu hung tợn nói: "Lão phu nhớ kỹ ngươi!"

Vân Dương mỉm cười: "Kinh mạch của ngươi bây giờ đã bị ta cưỡng chế, muốn tự đoạn kinh mạch, tự đoạn tâm mạch cũng không thể làm được. Đan điền của ngươi cũng bị ta phong tỏa, muốn tự hủy đan điền, cũng chả thể làm được rồi. Hành động của ngươi cũng bị ta hạn chế, muốn treo cổ cũng chả được. Thậm chí răng của ngươi cũng bị ta đánh rụng, muốn cắn lưỡi tự sát cũng không có khả năng."

Vân Dương nói chuyện rất chậm, nhưng vào tai Lý Trường Thu lại như từng đợt kinh lôi, lão không tự chủ được rùng mình: "Ngươi... Ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì cả, chỉ là ta không muốn để cho ngươi chết mà thôi."

Vân Dương nhe răng cười một tiếng: "Bởi vì tiếp đây, ngươi sẽ phi thường muốn chết!"

Lý Trường Thu khặc khặc cười một tiếng, mơ hồ không rõ nói ra: "Dù ta chết, ngươi cũng đừng hòng lấy được truyền thừa Vạn Tà Độc Môn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!