Thanh Vân Phường!
Đại danh đỉnh đỉnh của Thiên Đường Thành từ trước đến nay!
Đây là một động tiêu tiền, cũng là thiên đường của tất cả nam nhân Thiên Đường Thành.
Ân, chính xác thì đây là một thanh lâu!
Nhưng cái thanh lâu này cùng những thanh lâu khác không giống nhau. Tại nơi này, tất cả nữ tử đều chỉ bán nghệ không bán thân. Mỗi một nữ tữ, đều là kỳ nữ(2) băng thanh ngọc khiết hàng thật giá thật. Thông tục một điểm thì... con mẹ nó đều là xử nữ.
Một khi có bất kỳ một vị nữ tử nào cấu kết(3) cùng khách nhân, chỉ có hai con đường duy nhất có thể đi:
Thứ nhất, được vị khách nhân kia chuộc thân, rước vào gia môn.
Thứ hai, bị trục xuất khỏi Thanh Vân Phường.
Người cầm lái hiện tại của Thanh Vân Phường gọi là Vân Túy Nguyệt, một vị kỳ nữ chân chính.
Theo truyền thuyết kể lại, vào tám năm trước, thiên hạ đệ nhất cao thủ Lăng Tiêu Túy từng đi qua nơi này và có duyên chạm mặt cùng Vân Túy Nguyệt. Đôi bên vui vẻ tương đàm(4). Thậm chí, Lăng Tiêu Túy đã từng buông lời hứa hẹn:
"Lăng Tiêu nhất túy, Nguyệt hạ trường đàm;
Thùy cảm mạo phạm, đương ngã nhất kiếm!"(5)
Kẻ nào dám mạo phạm Vân Túy Nguyệt, nhất định phải ăn một kiếm của Lăng Tiêu Túy!
Dõi mắt khắp thiên hạ, có mấy người có thể nhận được một kiếm của Lăng Tiêu Túy? Chỉ sợ, ngay cả vị Hoàng Đế bệ hạ kia cũng không dám!
Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết, sau lưng Vân Túy Nguyệt còn có một thế lực vô cùng khủng bố duy trì.
Mỗi một khi Thanh Vân Phường xảy ra chuyện, thế lực này đều bày ra lực lượng khiến người người kinh tâm!
Có kẻ buông tiếng, Thanh Vân Phường chính là nơi an toàn nhất Thiên Đường Thành. Điều này rất nhanh được tất cả mọi người công nhận.
Bởi vì, không có bất cứ kẻ nào, dám gây chuyện tại Thanh Vân Phường!
...
Giờ phút này, Vân Túy Nguyệt mặc một thân hồng y(6), trong lúc nói cười tự nhiên, đem mười tên ám vệ của quân đội đưa ra ngoài.
"Quân gia đi thong thả, nơi này của chúng ta cũng không có trọng phạm, cho nên các vị cũng không cần phải tiến đến lần nữa nha! Nơi này của chúng ta còn không chịu nỗi đại quân xéo đâu..."
Vài tên ám vệ chỉ biết hai mặt nhìn nhau không biết làm sao.
Có biện pháp gì kia chứ?
Bọn hắn còn dám cưỡng ép điều tra Thanh Vân Phường hay sao? Trừ phi là Lão Nguyên Soái tự mình đích thân tới, có lẽ còn có thể làm một phen. Những người khác... chỉ sợ tới một cái lại tính một cái cho đủ số. Đều cũng sẽ giống như bọn hắn, bị uyển chuyển mời ra ngoài.
Thế nhưng lần truy nã thích khách này đã sớm thất bại, khiến Lão nguyên soái nổi giận tựa lôi đình. Bây giờ lục soát cũng thất bại nữa thì... thật không biết lúc trở về sẽ phải nghênh đoán một trận mưa to gió lớn cỡ nào nữa đây...
Khoát trên mình một thân hồng y như vẽ, Vân Túy Nguyệt lười biếng khẽ tựa vào một trong những trụ môn(7) ít ỏi của Thanh Vân Phường. Dáng vẽ lười biếng nhưng lại tràn đầy tự nhiên, phong vận vô tình lộ ra rất dễ dàng khiến cho ngàn vạn người vì đó mà say lòng.
Trên gương mặt tuyệt sắc của nàng luôn đọng lại một nụ cười nhẹ nhàng yếu ớt, tựa hồ ngàn vạn năm trôi đi thì nụ cười kia vẫn sẽ không hề thay đổi.
Ánh mắt nàng hơi lưu chuyển, lướt về phía những người qua đường, làm ánh mắt của những người qua đường này không tự chủ đều trừng thẳng vào ánh mắt đầy quyến rũ đó.
Rất nhiều người đồng thời nhìn vào cặp mắt kia, thế nhưng không một ai phát hiện, sâu trong đôi mắt kia là cả một mảnh u oán không cách nào diễn tả bằng lời...
Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi thật sâu, oan gia kia... Hơn một năm rồi không tới...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!