Ngay khi Vân Dương và Đông Thiên Lãnh dạy dỗ Song Đầu Thiên Sư, một nơi khác cũng vô cùng náo nhiệt.
Kế Linh chắp tay, dương dương đắc ý nhìn sáu tỷ muội: "Mau gọi đại tỷ đi!"
Sáu thiếu nữ cả đám giống như con gà trống thất bại, tóc tai rối loạn ánh mắt vô thần.
Nhìn dáng vẻ cả đám như bị đả kích rất lớn!
Ngân Nguyệt Thiên Lang dáng vẻ vênh váo tự đắc, trên mặt đất đi tới đi lui.
Ở bên cạnh nó, chính sáu Huyền thú, từng con mặt ủ mày chau, ủ rũ.
"Linh muội muội, người thuần nó bằng cách nào vậy?" Trong chúng nữ, một thiếu nữ tuổi hơi lớn vẻ mặt đau khổ nói: "Làm sao để nó nghe lời như thế được?"
"Kêu muội muội cái gì?" Kế Linh hừ hừ: "Gọi đại tỷ! Chẳng lẽ các ngươi tính giựt nợ sao? Trước kia ta thua, ta vẫn chập nhận a."
Sáu thiếu nữ bắt đầu than thở, nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Kế Linh, trong lòng bọn chúng không ngừng oán thầm: "Vốn chính là ngươi nhỏ nhất... Ngươi thua gọi tỷ tỷ cũng phải thôi, thế nhưng chúng ta đều lớn hơn ngươi... Thế nào gọi đây?"
"Nhanh! Mau gọi tỷ tỷ!"
Kế Linh oai phong lẫm liệt nói.
"Nhưng ngươi phải nói cho chúng ta biết, con Ngân Nguyệt Thiên Lang này ngươi thuần như thế nào?" Thiếu nữ tuổi tác hơi lớn cắn môi nói: "Trong này của chúng ta, cũng có ba đầu Ngân Nguyệt Thiên Lang, nhưng vô luận phương diện nào đi nữa cũng không bằng ngươi con của ngươi..."
"Đây rốt cuộc là tại sao?"
"Đúng vậy a, ta cũng không phải đi một vòng nhìn thấy rồi mua giống như ngươi, vả lại ta so với ngươi mua còn sớm hơn, con của ngươi trên lỗ tai có mấy điểm đen bị ta phát hiện nên mới không tuyển. Hơn nữa lúc ấy huyền thú của ngươi không bằng mấy con khác, nhưng ngươi mua mới mấy ngày thôi, mà các phương diện của nó đều đã siêu việt tất cả Ngân Nguyệt Thiên Lang rồi, Linh muội muội, ngươi nhất định có bí quyết!"
"Đúng vậy a đúng vậy a, mau nói cho chúng ta biết đi."
"Nói cho chúng ta biết, chúng ta liền gọi ngươi là tỷ tỷ."
"Không nói cho chúng ta liền không gọi."
"Hì hì, cứ làm như thế."
Kế Linh hừ một tiếng, hất cằm lên: "Dựa theo đổ ước, các ngươi đã thua. Bí quyết... Ta tự nhiên có, nhưng, ta không thể nói cho các ngươi biết. Sang năm, ta còn muốn tiếp tục làm đại tỷ đây này... Nếu ta nói cho các ngươi biết rồi, thì sang năm ta làm sao thắng đây?"
"Chúng tỷ muội, cù lét nàng!"
Lập tức sáu thiếu nữ cùng nhau tiến lên.
"Ha ha... Tha mạng, ha ha... Các ngươi... Không gọi đại tỷ còn... A ha ha tha mạng a..."
Chúng nữ náo loạn một trận, cũng không thể bức được Kế Linh khai ra, không thể làm gì, đành phải để con bé ngông nghênh này ngồi ở vị trí đầu. Chúng nữ rất không cam lòng mà tiến lên thi lễ: "Đại tỷ!"
"Ngoan! Các muội muội miễn lễ."
Con mắt Kế Linh đã cao hứng cong thành vành trăng khuyết luôn rồi.
Chúng nữ cuồng bĩu môi.
"Hôm qua chúng ta đã đi gặp Vân công tử gì đó rồi, rõ ràng đã đến đưa thiệp trước, để hắn ở nhà chờ đợi, vậy mà lúc tới lại không gặp ai." Mộ thiếu nữ áo lam quệt miệng, nói: "Đúng là không biết trên dưới".
"Đúng đấy, không phải chỉ là một công tử của Thiên Ngoại Vân Hầu thôi sao? Đã ngông cuồng như vậy! Hừ..."
"Trách không được Linh muội muội nổi giận, tên nam tử như vậy, căn bản không hiểu chuyện, không có lễ phép, không hiểu tôn trọng người khác..."
"Đúng, tên quản gia trong phủ đó cũng là một tên chết giẫm... Càng nghĩ càng giận mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!