Lão nguyên soái cùng hoàng đế bệ hạ hai người nhìn một khối thịt Huyền thú cuối cùng
tiếng vào trong miệng Vân Dương, hai người không còn gì để nói. Dù hai người kiến thức
rộng rãi, định lực như núi. Giờ khắc này, cũng suýt nữa đem tròng mắt trừng ra ngoài.
28 đĩa thức ăn, trong đó thịt có 16 loại, chúng ta mới chỉ gắp một hai đũa rau xanh, chỗ còn
lại... Tiểu tử này ăn hết?
Con hàng này bị bỏ đói bao nhiêu năm rồi a?
"Từ từ ăn." Hoàng đế bệ hạ nổi lên lòng thương sót, hòa nhã nói: "Đừng cố nuốt."
"A ô a ô... Không vấn đề, a ô a ô... Ăn ngon! Thịt!" Vân Dương mồm miệng không rõ: "Trong
nhà nghèo... Vài chục năm chưa được ăn thịt..."
Hoàng đế bệ hạ ngẩng mặt.
Lão nguyên soái cúi đầu.
Hai người cũng không dám nhìn Vân Dương.
Thật sự là sợ lại nhìn hắn sẽ đập tới một bạt tai: Ngươi con mẹ nó mới mấy tuổi, vài chục
năm chưa từng ăn thịt? Còn nói trong nhà nghèo? Khi chúng ta không biết vài ngày trước
ngươi vừa mới thắng được lượng tài sản phú khả địch quốc?
Ranh con này!
"Những số tiền kia đâu? Số ngươi thắng đầu?" Lão nguyên soái nổi lên lòng nghi ngờ.
"Đã sai người đi bán." Vân Dương bưng lên một bát canh, trực tiếp uống từng ngụm lớn:
"Tiền còn chưa tới tay."
Lão nguyên soái suýt chút che mặt mà chạy. Ngươi cho rằng đây là là chỗ nào? Còn dám
bưng nguyên bát canh mà uống?
"Mau bưng thêm mấy món thịt!" Lão nguyên soái mặt đen lên.
"Hắc hắc... Ăn ngon..."
...
"Xem ra hẳn là trùng hợp a."
...
Nhưng, có phải hắn giả bộ hay không?
Tròng mắt Hoàng đế bệ hạ đảo một vòng, quay đầu nói với lão nguyên soái: "Thu lão, theo ý
ngươi, hiện tại thế cục quốc gia đại sự..."
Thu lão nguyên soái tự nhiên là một cái vai phụ tuyệt hảo: "Đúng vậy a, vô cùng khó khăn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!