Vân Dương nhìn người hôn mê bất tỉnh trên giường.
Đây là một gia hỏa khôi ngô, thân cao dáng lớn, chỉ nhìn khoảng không gian hắn nằm ở trên giường cũng có thể thấy được ót nào, người này một khi đứng lên, tất nhiên là một tên hán tử uy vũ hùng tráng.
Vân Dương kiểm tra tỉ mỉ một lần, không khỏi cảm thán một tiếng. Con hàng này có thể sống đến bây giờ, quả là kỳ tích a.
Xương cốt Toàn thân gãy ít nhất hai thành, nội tạng gần như chia năm xẻ bảy, đan điền phá toái, trên đầu rất rõ ràng bị cự lực va chạm, một góc đã bị đánh tới lõm vào.
Trên vai trên lưng có vô số vết trảo, mỗi một vết đều sâu tận xương...
Còn có hai vết thương đục lỗ từ trước ngược tới sau lưng!
"Bị thương nhường này, thế mà hắn còn có thể kiên trì đến Thiên Đường thành mới hôn mê..." Vân Dương cau mày: "Chí ít cũng hẳn là cao thủ cùng cấp bậc với Lão Mai... Thậm chí, khả năng còn cao hơn Lão Mai, phi thường lớn."
Tay của hắn đưa đến uyển mạch trên người này, trầm giọng nói: "Lục Lục!"
Lập tức, một cỗ sinh mệnh chi khí tinh thuần, lấy tay của hắn làm môi giới, từ trong Sinh Sinh Tạo Hóa Liên dũng mãnh lao ra, tiến vào thân thể đại hán.
Sau khi đưa qua một cỗ, Lục Lục liền cắt đứt cung ứng.
Khẽ đung đưa, dù Vân Dương thúc giục, sống chết không chịu lại truyền tiếp: "Đủ rồi, đủ nha, đủ đâu..."
"Hóa ra không chỉ có là tên trộm, còn là quỷ hẹp hòi!" Vân Dương không còn gì để nói.
Nhưng, ra sinh mệnh chi khí Lục Lục truyền ra cường hãn cỡ nào. Mặc dù chỉ là một chút nhỏ bé. Nhưng, Vân Dương đã cảm giác rõ ràng được, hô hấp của người này có lực hơn trước, mạch đập cũng đều đặn mạnh mẽ hơn.
Thậm chí sắc mặt, cũng hồng hào hơn rất nhiều.
Một bên Vân Dương luyện công, một bên chờ người này tỉnh lại. Thiên Huyễn Linh Hầu cùng năm con con mèo nhỏ, đều vây quanh bên cạnh hắn... Ở chung một chỗ, một con khỉ con, một con Thiểm Điện Miêu, bốn chỉ cao giai ấu thú, thế mà lại đoàn kết hữu ái như là người một nhà, gần nhau không kẽ hở.
Sau một hồi lâu...
Người trên giường phát ra một tiếng yếu ớt đè nén: "Đây là... Chỗ nào?"
Vân Dương thu công.
Mở mắt nhìn lại. Chỉ thấy người này đã tỉnh lại, mở mắt, tròng mắt gian nan chuyển động, đánh giá chung quanh.
"Đây là nhà ta. Ngươi trọng thương, vừa mới tỉnh lại, nên điều dưỡng cho tốt đã." Vân Dương nói.
"Đa... Tạ!" Người này nhẹ giọng nói ra.
"Không cần." Vân Dương đứng dậy: "Chỉ là hơi tận sức mọn. Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Mặc dù biết rõ người này có thể là một cao thủ, nhưng, trước khi rõ ràng lai lịch, tính cách của người này, Vân Dương sẽ không biểu hiện quá nhiệt tình.....
Dưới giàn hoa.
Vân Dương châm một bình trà, từ từ thưởng thức.
Trong phòng cạnh đó, Lão Mai luyện công. Một cỗ huyền khí chấn động, lặng yên phát ra lan tỏa không trung.
Mặt Trời chiều treo ở chân trời, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Tiếng gió ào ào, một làn gió thơm bay tới, thân ảnh Kế Linh thanh tú động lòng người xuất hiện ở bên cạnh hắn, tò mò hỏi: "sao lại thất thần một mình vậy?"
Vân Dương nói: "Bởi vì ta biết, cô sẽ tìm ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!