Dịch Giả: Thiều Bàn Tử
Mọi người vây xem không ai nghĩ ra được, chỉ tại thị trường giao dịch Huyền thú nho nhỏ như thế này, mà có thể thấy một cuộc đổ ước kinh thiên động địa tới vậy! Trong lúc nhất thời, tất đều là trợn mắt hốc mồm!
Trước mắt bao người, hai người riêng phần mình tiến lên phía trước ba bước, vỗ tay thề, đế định đổ ước.
Đổ ước chính thức thành lập.
Ánh mắt mọi người, đều chú ý tới giỏ trúc lớn kia.
Chỉ là mấy con Thiểm Điện Miêu bình thường, nhưng bọn hắn lại chọn nó để quyết định thắng bại một trận cược kinh thiên!
Từ lúc bắt đầu mọi chuyện tới giờ, tràn đầy một loại cảm giác hoang đường không chân thực.
Thậm chí, người chung quanh mặc dù tận mắt nhìn toàn bộ quá trình phát sinh, nhưng trong đầu bọn hắn vẫn có chút mơ hồ —— đến tột cùng là vì cái gì đột nhiên nảy ra một trận đánh cược lớn như vậy?
Nếu mà nói Vân Dương chủ động khiêu khích, có nói muốn cùng đối phương cược một trận. Nhưng khi hắn nghe tiền đặt cược có chút lớn liền muốn rút lui. Điểm này là tất cả mọi người nhìn ở trong mắt. Đến cuối cùng cũng là bị Tây Môn Vạn Đại đưa vào tuyệt lộ, mới bất đắc dĩ đánh cược một lần. Như vậy nhìn lại, cũng không phải Vân Dương chủ động cược nữa rồi.
Muốn nói là Tây Môn Vạn Đại chủ động, có vẻ như cũng không phải. Hắn hẳn là muốn khi dễ người khác một chút thôi, nhưng lại thực sự không nghĩ tới, khi dễ người ta một chút lại lâm vào cảnh đổ ước Huyền thú như vậy!
Tất cả con em thế gia nhìn Tây Môn công tử, ánh mắt đều là tràn đầy hâm mộ và ghen ghét.
Gia hỏa này làm sao có vận khí cứt chó như vậy? Tùy tiện dạo một vòng thị trường Huyền thú, thế mà có thể gặp được loại đổ ước may mắn này! Là Cửu phẩm Huyền thú a!
Nếu đánh cược độ tán thành của Huyền thú với tên gia hỏa này, chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Một cái…khụ khụ hầu tước chi tử của Ngọc Đường đế quốc, thế nào lại là đối thủ của con cháu của Tây Môn gia tộc một trong bát đại gia tộc chứ?
Tây Môn Vạn Đại có thể nói là tự nhiên kiếm được một cơ hội vùng lên cho gia tộc a.......
Giữa không trung quang mang lóe lên, sưu sưu mấy đạo nhân ảnh giống như Thiên Ngoại Phi Tiên bay tới. Chính là người Tây Môn gia tộc đến!
Tây Môn Vạn Đại rốt cục yên tâm, có chút đắc ý nhìn hai vị đồng bạn phía sau, nhếch cằm ngửa đầu nhìn Vân Dương bằng cái mũi nói: "Bắt đầu đi."
Vân Dương hít một hơi thật sâu, ánh mắt phức tạp nhìn Tây Môn Vạn Đại, thật lâu không nói gì.
Tây Môn Vạn Đại nhíu mày: "Hả?"
Một cỗ không khí áp bức bỗng nhiên xuất hiện.
Ngươi dám không cá cược?
Ta sẽ giết chết ngươi!
Vân Dương bất đắc dĩ nói: "Bắt đầu! hươu chết vào tay ai còn chưa biết." Hắn còn làm ra bộ mặt nghiến răng nghiến lợi.
Làm cho Kế Linh núp một bên góc phố nhìn thấy, suýt nữa liền bật cười.
Con hàng này đã đem người ta đá vào hố, thế mà còn làm ra vẻ như mình rất bất đắc dĩ...
Chưởng quỹ cửa hàng này rõ ràng cũng bị hù dọa. Khi mở giỏ trúc thả Huyền thú, Hai đùi hắn đều đang run rẩy.
Đứng sau lưng Tây Môn Vạn Đại có một lão giả mũi ưng, hai tay lão giả chậm rãi hất nhẹ một cái, một cỗ lực lượng vô hình phát tán ra, đám người chung quanh xoát một tiếng như đụng phải một lực lượng không thể kháng cự, đột nhiên hướng về bốn phía tản ra. Làm cho khu vực này đột nhiên xuất hiện một mảnh đất trống.
Tây Môn Vạn Đại đề nghị đem giỏ trúc lớn đặt ở giữa, sau đó hai người đứng cách đó 10 trượng, bắt đầu dẫn dụ mèo con.
Vân Dương nghĩ nghĩ một chút liền đáp ứng.
Nhìn thấy điều này càng khiến Tây Môn Vạn Đại mừng rỡ trong lòng.
Bẫy rập của ta, đã hoàn toàn thành công! Mà cái tên ngu đần này, đã một cước đạp vào! Ha ha ha...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!