Chương 15: Đây không phải là Thiểm Điện Miêu!

"Quần là áo lượt! Hạng người vô sỉ!" Kế Linh lạnh như băng nói ra tám chữ, sau đó ngẩng cao đầu đi thẳng về phía trước.

Mã công tử thấy Kế Linh đã đi, mắt hắn ánh lên một tia kỳ quái nhìn qua Vân Dương nói với giọng sùng bái: "Ha ha... Không hổ là Vân huynh..., sở thích của huynh cũng thật đặc biệt... Khụ khụ, quả là không tầm thường ha ha ha..."

Tần công tử cũng tỏ vẻ thổn thức: "Đáng tiếc, đáng tiếc... Thật sự là rất đáng tiếc a..."

Đáng tiếc cái gì?

Đương nhiên là đáng tiếc cái vóc dáng ma quỷ kia. Còn khí chất khiến cho người ta vừa xem liền mất hồn mê mẩn kia...

Vân Dương cơ hồ bật cười, chỉ vào ấu thú trong ngực Mã công tử, nói: "Mã huynh, ngươi đây là?"

Mã công tử cười ha ha một tiếng, nói: "Một cái Thiểm Điện Miêu mà thôi, ta mua cũng chỉ cho vui a. Ân, chủ yếu là thấy bộ lông nó trắng như tuyết, trông đẹp mắt, hơn nữa rất nghe lời, nhu thuận, mà... Ha ha, Thiểm Điện Miêu bình thường, giá chỉ khoảng một ngàn năm trăm lượng bạc, cái con này giá lên tới hai ngàn lượng, đắt như vậy... Ta mua về nghiên cứu một chút..."

Trong chốc lát Vân Dương không còn gì để nói, hóa ra con hàng này thấy giá đắt mới mua... Quả là có tiền mà không chỗ tiêu rồi. Xem ra lần trước ta vẫn quá nương tay nha!

Lại nói, ngươi nói nó là...

Thiểm Điện Miêu?

Vân Dương lập tức xạm mặt lại.

Cái này mà là Thiểm Điện Miêu?

Thiểm Điện Miêu tối đa trưởng thành cũng chỉ là tam giai Huyền thú, còn con vật trước mắt này mới chỉ là ấu niên kỳ, mà cũng đã đạt đến tam giai,... Thế mà ngươi gọi nó là Thiểm Điện Miêu sao?

Con hàng này gặp may mà không biết?

"Con mèo này không tệ." Vân Dương nói.

"Vân huynh ưa thích?" Mã công tử lập tức cảm thấy mừng rỡ, thường ngày hắn muốn vuốt mông ngựa Vân Dương mà không biết nên bắt đầu từ đâu, vậy mà hôm nay lại phát hiện, Vân Dương cũng có thứ yêu thích? Lập tức nắm lấy mèo con trong ngực đưa tới: "Còn xin Vân huynh vui vẻ nhận lấy."

Vân Dương không còn gì để nói, thấy vật nhỏ đã bị cưỡng ép nhét vào trong lồng ngực của mình, gãi gãi đầu, không biết nói cái gì cho tốt.

Đây tuyệt đối không phải Thiểm Điện Miêu.

Mà hẳn là... Một loại Huyền thú không biết tên. Hơn nữa... Chắc chắn không phải là Ngũ phẩm Huyền thú, chỉ nhìn nó còn chưa đầy tháng đã đạt đến tam giai, coi như nói nó là bát phẩm thậm chí cửu phẩm đỉnh phong Huyền thú, đều sẽ có người tin tưởng...

Bỏ ra hai ngàn lượng bạch ngân, có thể mua được thứ tốt như thế này, quả thực là nhân phẩm bạo phát!

Phần mộ tổ tổ tiên bốc khói xanh a!

Vị Mã hoàn khố này phải bỏ số tiền lớn mới mua được, thế mà vừa đến tay lại đem đi tặng...

"Thật ngại quá..." Vân Dương thẹn thùng: "Dù sao cũng là đồ vật Mã huynh yếu thích..."

Mã công tử hào sảng cười to một trận: "Cái này có là gì! Bất quá chỉ là một con mèo! Vân huynh đem đi, nó còn có thể sống thêm mấy ngày, còn nếu để ta cầm về, mấy ngày nữa mua thêm một con Kim Lân Xà, lúc đó lại thành một nồi long hổ đấu..."

Long hổ đấu...

Mồ hôi Vân Dương trên trán tích tích cộc cộc rơi xuống.

Lúc này đây Vân Dương rất muốn hỏi tên họ Mã một câu: Có phải cho ngươi một đầu Tiểu Long... Ngươi cũng có thể nấu hay không?

Ngoài ăn ra, ngươi còn có thể làm cái gì?

"Đã như vậy, ta liền nhận lấy." Vân Dương giả bộ khách khách khí khí noi: "Có cần ta trả lại cho ngươi hai ngàn lượng bạc hay không?"

Mã công tử đại khí vung tay: "Vân thiếu gia, sao huynh có thể nói vậy? Chút tiền nhỏ này mà còn bắt huynh trả lại cho ta, không phải là mắng ta keo kiệt a? Giữa hai Huynh đệ chúng ta có giao tình bao năm? Đừng nói là một con mèo, coi như ngươi muốn lão bà ta... Khụ khụ khụ, đương nhiên, không có khả năng ngươi muốn lão bà ta, nhưng coi như ngươi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!