Chương 14: Dạ biến, cảnh cáo, hoàn khố

Hợp tác thành công.

Kế Linh danh chính ngôn thuận ở lại Vân phủ.

"Nhà của các ngươi lớn như vậy mà chỉ có hai người các ngươi a?" Kế Linh nói: "Vậy thì không khỏi vắng lạnh đi! Ta ở nơi tốt rồi."

"Cô nam quả nữ, tình ngay lý gian, có nhiều bất tiện. Kế cô nương hay là ở khách sạn tốt hơn." Vân Dương lấy tay xoa xoa con mắt bầm tím nói. Đây là hậu quả của việc lúc nãy hắn dám nói một câu đùa giỡn với nàng.

"Ta muốn nói cho bọn tỷ muội, ngươi đối với huyền thú có lực tương tác a..."

"Được rồi, ngươi muốn ở gian phòng nào?"

...

Vân Dương than thở đi ăn cơm.

Đối diện hắn, Kế đại tiểu thư khuôn mặt kinh sợ nhìn hắn ăn cơm, tròng mắt muốn trợn trắng.

"Ngươi ngươi ngươi... Một mình người ăn nhiều như vậy?" Kế Linh nhìn đống thịt Huyền thú chất như núi nhỏ thế mà bị Vân Dương dùng cách ăn vô cùng ưu nhã ăn hết, cả người nàng như phát điênpp.

Đây là... 40 cân? Hay 50 cân? Hay là...

"Nhanh ăn đi." Lão Mai nắm chặt thời gian bắt một khối thịt lớn nhét vào trong miệng: "Một hồi nữa thì không còn gì để ăn đâu..."

"..."

Kế Linh như đang mơ.....

Vân Dương đối với cuộc so đấu của mấy đại tiểu thư này không có chút hứng thú, nhưng mà...

"Những thế gia công tử này so đấu, lại có chút thú vị." Trong mắt Vân Dương lóe lên thần sắc âm trầm: "Ta hiện tại muốn đối phó Tứ Quý lâu, nhưng không biết ra tay ở đâu... Hữu tâm vô lực, dù có lực cũng không có chỗ phát. Ngược lại ra tay với mấy tên thiếu gia này thì cũng không có gì ngại..."

Nghĩ đi nghĩ lại, mắt Vân Dương càng sáng lên.

"Phương hướng sai có thể điều chỉnh lại, nhưng ta không làm chuyện gì mà không thể hoàn thành." Nghĩ đến nên làm như thế nào, trong mắt hắn hiện lên một tia quỷ dị.

Vân Dương trong lòng suy nghĩ: Nếu là thi đấu Huyền thú, như vậy lúc này, cũng đã có không ít tên công tử tới rồi?

Kế Linh trong lòng đắc ý: Để cho ngươi chọc ta, để cho ngươi đuổi ta, hừ, đến cuối cùng còn không phải giúp ta hay sao?

Nhưng nàng lại không biết, Vân Dương đã đem nàng như một bậc thang để bước lên mà thôi, hiên tại không chỉ mình nàng mà hắn còn tính toán luôn tất cả công tử thế gia tham gia lần này.

Thậm chí, ngay cả những gia tộc này... Khi bắt đầu cuộc thi này, cũng bắt đầu rung chuyển.

Đối với cái gọi là uy hiếp của Kế Linh, kỳ thật hắn chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết: Không quan trọng, mặc kệ ngươi nói cho ai biết, ta chỉ cần cam đoan ngươi thua là được rồi.

Nhưng Vân Dương sao có thể làm như vậy.

Nếu Kế Linh không đến đây, Vân Dương còn không nghĩ tới những chuyện này. Nhưng, lúc này nàng tới đây, trước mặt Vân Dương đột nhiên xuất hiện lối tắt thông tới đại lộ.

Là Ngoại lực!

Ngoại lực a. Ngay cả địch nhân của hắn, cũng không biết bọn hắn có bất cứ ngoại lực nào, đó mới là sự nguy hiểm của nó.

Xem ra Thiên Đường thành này, mình phải đi ra ngoài đi dạo vài vòng mới được.

"Ngày mai, đi chọn lựa một con Huyền thú." Vân Dương nói.

"Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!