Chương 9: (Vô Đề)

Phụ thân lắc đầu: 

"Chỉ nghe, chưa gặp."

"Vậy sao ngài lại ghét hắn thế?"

"Không biết." 

Phụ thân hừ lạnh, liếc ra cửa nơi Tạ Lâm An đang đứng, thấp giọng: 

"Chỉ thấy khó chịu. Trực giác nam nhân, ngươi không hiểu đâu. Hắn chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì."

Tạ Lâm An có phải người tốt không, ta còn lạ sao?

Mười mấy năm làm quan, đến chức Tể Tướng mà vẫn liêm khiết vì dân vì nước.

Là hiếm thấy bậc hiền quan.

Chỉ có điều, phụ thân nói đúng một điểm: Ông thật sự rất ghét Tạ Lâm An.

Từ lúc ta nhớ chuyện, hiếm khi thấy hai người họ ngồi ăn chung bàn như bây giờ.

"Danh tiếng các người đều chẳng hay ho gì, nên càng phải giúp đỡ lẫn nhau." 

Ta gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát mỗi người.

Đã gom lại được hai nhân vật rồi, ta phải biết tận dụng.

Người thì nhắm đến tước hầu, người thì dùi mài đèn sách khoa cử.

Sau này công thành danh toại, kéo ta theo cùng bay cao mới phải.

Nhắc tới hầu vị, phụ thân ta lắc đầu: 

"Làm thế tử có gì hay, ta như bây giờ mới tốt. Tự do tiêu d.a.o, làm công tử an nhàn. Đại ca ta đối xử với ta cũng không tệ."

Ta tức điên trong lòng.

Tạ Lâm An khẽ cười lạnh.

"Cười cái gì?" 

Phụ thân trừng hắn.

Hắn thong thả ăn miếng thức ăn ta gắp, rồi mới mở lời: 

"Đối xử không tệ? Ta nhớ tháng trước có một nữ tử mang thai đến tìm ngươi đúng không?"

"Liên quan gì đến đại ca ta?"

"Vậy ra nữ tử đó quả thật mang thai con ngươi?" 

Tạ Lâm An hỏi.

Phụ thân vội lắc đầu: 

"Nàng bị kẻ khác làm nhục, sợ người đời dị nghị nên tìm ta che chở thôi."

"Trong kinh đầy công tử thiếu gia, sao lại chỉ tìm ngươi? Không âm thầm nhờ cậy, mà phải gây ầm ĩ trước cổng hầu phủ?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!