Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn dầu.
Ánh sáng mờ nhạt.
Ta quay lưng về phía hắn, nhìn cái bóng in lên tường từ từ vén áo.
Bóng mờ chập chờn, hoàn toàn yên lặng.
Một lúc lâu sau, ta mới không nhịn được hỏi:
"Có đau không?"
Tất nhiên là lời thừa.
Những vết thương đó ta chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, vậy mà hắn không hề rên nửa tiếng.
"Quen rồi."
Hắn băng bó xong, lại chỉnh y phục gọn gàng.
Ta quay lại nhìn, dưới ánh đèn vàng vọt vẫn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán hắn.
Người đời đều nói, Tạ Lâm An có xuất thân tốt.
Cho nên mới tuổi trẻ đã đỗ trạng nguyên, liên tiếp được tiên hoàng lẫn hoàng đế sủng ái.
Nhưng bây giờ xem ra, cái gọi là xuất thân tốt ấy, với hắn chẳng phải điều may mắn gì.
Ta không biết phải nói gì, bèn thổi tắt đèn:
"Mau ngủ đi."
Đêm ấy hắn ngủ chẳng yên.
Vết thương cũ thêm vết thương mới, nửa đêm đã sốt cao.
Ta hết lần này đến lần khác thay nước lạnh:
"Ta thật là nợ ngươi rồi, nếu không vì nghĩ sau này ngươi là quan to, ta chẳng buồn lo cho ngươi đâu."
Trong đêm lạnh lẽo, chỉ có mấy lời lẩm bẩm của ta xé tan màn đêm.
Tạ Lâm An thỉnh thoảng khe khẽ rên một tiếng.
Như để đáp lại ta, lại như trong mộng thôi không kìm nén nữa.
Nghe mà xót xa.
A Hoan đến tìm ta thì ta vừa gục bên giường ngủ thiếp đi.
"Các ngươi…"
Nàng nhìn Tạ Lâm An y phục xộc xệch và ta ngái ngủ, vội lấy tay che miệng hỏi:
"Muội thật định để hắn làm phu quân sao?"
Giọng không nhỏ.
Ta vội quay lại nhìn Tạ Lâm An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!