Chương 6: (Vô Đề)

Thính Phong không tin.

Phụ thân ta vẫn đỏ mặt, tay chân múa loạn.

Ta nắm lấy tay ông, nghiêm túc:

"Thật đấy."

Phụ thân ta hất tay ta ra, điên cuồng lắc lắc Thính Phong.

Thính Phong quay đầu:

"Thiếu gia, ngài vui quá mà ngất rồi sao?"

"Mắc… mắc… mắc nghẹn rồi!" 

Phụ thân ta hai tay ôm cổ, cuối cùng mới thốt được mấy chữ.

Trong phòng lập tức loạn thành một nồi cháo.

Thính Phong thì vỗ lưng, lại đưa nước, lại chạy đi chạy lại.

Chẳng biết bận rộn cái gì.

Thấy phụ thân ta sắp thở không ra hơi, ta vội ôm ông từ phía sau, cố sức lắc.

Lắc một lúc, thứ nghẹn trong cổ cuối cùng cũng bật ra.

Nhưng mặt phụ thân ta lại càng đỏ hơn.

"Trong họng ngài còn vướng gì sao?" 

Ta lo lắng ghé sát lại, hận không thể cạy miệng ông ra xem.

Ông lùi một bước, nhìn ta chằm chằm hồi lâu.

Cuối cùng cả tai lẫn cổ đều đỏ bừng.

"Cô… cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng… nàng như vậy thành ra cái thể thống gì chứ!" 

Ông ôm chặt lấy chén, nói năng lắp bắp.

Không đúng rồi.

Chuyện này có gì đó không ổn!

Ta vỗ mạnh xuống bàn, cắt ngang những ý nghĩ vớ vẩn của ông, rồi chìa tay ra:

"Vậy thì ngài cho ta thêm chút tiền."

Không biết là thật sự cảm kích ta, hay vì lý do gì khác.

Phụ thân ta lần này không nói gì nữa, ngoan ngoãn để Thính Phong đem hết tiền trên người giao cho ta.

Ta cân cái túi, thấy nặng trĩu mới nở nụ cười hài lòng.

"Ngài thật là người tốt…"

Phụ thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!