Ta khẽ thở dài.
Định từ chối, vừa ngẩng đầu thì trông thấy phụ thân ta đang bước vào một tòa hoa lâu.
Vài ngày nay bận rộn chăm Tạ Lâm An, ta lại quên mất chính phụ thân ta mới là thần tài thật sự.
"Không cần, tỷ về trước đi, ta đã có cách rồi."
Ta vỗ tay nàng trấn an, rồi một mình đi về phía hoa lâu.
Di Xuân Lâu là thanh lâu nổi tiếng ở kinh thành.
Hoa khôi nơi đây hát rất hay, ta cũng thường tới.
Không ngờ phụ thân ta cũng mê chỗ này.
"Cô nương này chắc đi nhầm chỗ?"
Vừa bước vào, mụ tú bà đã ra đón.
Ta đảo mắt nhìn một vòng, chẳng buồn khách sáo, cứ thế xông thẳng lên lầu hai.
Cuối cùng, trong tiếng cản ngăn, ta đá tung cửa một gian nhã thất.
Người bên trong chưa kịp ngồi đã bị dọa cho ngã ngồi xuống đất.
"Thiếu gia, là cô nương hôm nọ khen ngài đó."
Tùy tùng của phụ ta, Thính Phong, vừa đỡ ông dậy vừa thấp giọng nhắc.
"Nhị công tử, vị cô nương này nói nhất quyết phải tìm ngài…"
Tú bà phía sau ta cười gượng.
Phụ thân ta nhìn ta, rồi lại nhìn tú bà.
Thính Phong phẩy tay, cho người phía sau lui xuống.
Ta thản nhiên bước vào, ngồi đối diện phụ thân ta.
Ông nâng chén trà trước mặt, hỏi:
"Vị cô nương này, chúng ta quen nhau sao?"
Ta lắc đầu.
"Vậy cô tìm ta có việc gì?"
Ông hớp một ngụm trà.
Ta chống cằm bằng một tay, tay kia ngửa ra trước mặt ông, như thường ngày:
"Cho ta ít tiền."
"Phụt…"
Một ngụm trà phun thẳng vào người ta.
5
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!