Chương 4: (Vô Đề)

"Ta thấy ngươi ngất ngoài đường nên mới đưa về nhà, mau buông ra, ta sắp bị ngươi bóp c.h.ế. t rồi!"

Có lẽ hắn tin, hoặc có lẽ thấy ta sắp tắt thở, cuối cùng hắn cũng buông tay.

Ta lập tức đẩy hắn ra, bò dậy, ôm lấy mép giường thở hổn hển mới bình tĩnh lại.

"Ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa! Biết thế thì để ngươi c.h.ế. t ngoài đường cho xong." 

Ta trừng mắt nhìn hắn.

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Ta nhảy xuống giường, vốn muốn mắng cho hắn một trận, nhưng khi quay đầu lại thấy vết thương trên người hắn, lời nghẹn lại nơi cổ họng.

"Tại sao lại cứu ta?" 

Hắn ngồi thụp trên giường, cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ nét mặt.

Bởi vì hắn là Tạ Lâm An.

Bởi vì ta không phải kẻ thấy c.h.ế. t mà không cứu.

Muôn vàn lý do dồn lên, nhưng đến khi mở miệng lại biến thành:

"Bởi vì ngươi đẹp trai."

Hắn dường như muốn ngẩng đầu nhìn ta, nhưng thân thể vừa nhúc nhích liền ngã gục.

Lần này là hôn mê hẳn.

4

Tạ Lâm An hôn mê suốt hai ngày.

Trong hai ngày này, ta đem hết đồ trong nhà có thể bán được ra chợ, chỉ để mua thuốc cho hắn.

A Hoan cho rằng ta điên rồi. 

Nàng nào biết, chỉ cần ôm chặt được cái đùi của Tạ Lâm An, chút tiền này chẳng đáng gì.

"Ta không có tiền." 

Tạ Lâm An ngồi tựa trên giường, uống xong chén thuốc cuối cùng thì lạnh nhạt thốt ra mấy chữ.

Trên người hắn đúng là chẳng có đồng nào, ta đã lục qua.

Ta chẳng mấy để tâm, cười nói:

"Ra ngoài không mang tiền cũng thường thôi. Nhưng ngươi xem, trong nhà ta giờ chẳng còn gì để bán, ngày mai tiền mua thuốc cũng thành vấn đề. Hay là ngươi về nhà lấy chút đi?"

Tạ gia giàu như thế, chỉ cần khẩy tay một chút cũng đủ ta dùng cả năm.

Hắn đặt bát thuốc xuống, ngẩng đầu nhìn ta:

"Ta không có nhà."

Hắn lừa ai thế!

Bị cái bộ mặt vô sỉ này của hắn chọc giận, ta lùi hẳn hai bước, hít sâu mấy hơi mới kìm được cơn tức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!