Chỉ thấy một nam tử mặc cẩm y ngã ngồi trên đất, dường như vừa từ trong viện phủ leo tường ra.
Người này chính là phụ thân ta, vừa tròn mười tám tuổi.
"Thiếu gia."
Trên tường có tùy tùng vội nhảy xuống, vừa đỡ phụ thân ta vừa liếc ta.
Hắn hạ giọng hỏi phụ thân ta:
"Thiếu gia, cô nương này là ngài tìm đến để diễn trò sao?"
Phụ thân ta đứng lên, phủi phủi áo, nhìn ta một cái kỳ quái:
"Không quen."
Nói xong liền kéo tùy tùng trốn đi.
Ta lập tức đuổi theo, nhưng lạc mất dấu, vô tình đi vào một ngõ tối tăm.
Đang muốn quay lại, sau lưng vang lên tiếng bước chân cùng hơi thở quái dị.
Ta lấy hết can đảm quay đầu.
Một thiếu niên ngã thẳng vào lòng ta.
Trên người hắn đầy vết thương, nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, hơi ngẩng đầu lộ ra gương mặt như ngọc.
Là thiếu niên Tạ Lâm An.
3
Ta vốn định đến chỗ phụ thân ta để xin chút tiền tiêu.
Kết quả chẳng những không lấy được tiền, mà còn lôi về thêm một Tạ Lâm An.
A Hoan nhìn Tạ Lâm An vẫn còn đang hôn mê, nuốt nước bọt cái ực:
"Ngọc Nương, hắn… hắn là ai vậy?"
Bộ dạng nàng như thế cũng chẳng có gì lạ.
Tạ Lâm An quả thật đẹp đến mức khiến người ta khó thở, dù trên mặt có vài vết thương cũng chẳng che nổi vẻ tuấn mỹ vô song kia.
"Không biết, nhặt được trên đường."
Ta nhìn hắn.
Đây là hai mươi năm trước.
Ta từng nghe nói Tạ Lâm An sinh ra trong thế gia vọng tộc Tạ gia, mười bảy tuổi đỗ Trạng Nguyên, được hoàng đế trọng dụng rồi phò tá thái tử, mới một đường bước lên ngôi vị tể tướng.
Tính ra, bây giờ Tạ Lâm An mới mười sáu.
Chưa đỗ Trạng Nguyên, chỉ là một cô nhi sớm mất song thân từ sớm.
"Ngọc Nương, muội nhặt hắn làm gì? Muội xem thương thế hắn nặng như vậy, nhỡ c.h.ế. t trong nhà muội, đến lúc quan phủ đến bắt thì làm sao?"
"Hắn sẽ không c.h.ế. t đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!