Chương 23: (Vô Đề)

Nàng ta lại dám nói ra những lời sỉ nhục Ninh Nhi đến vậy.

Ta đánh ngất rồi ném nàng ta xuống hồ.

Là ta muốn nàng ta c.h.ế.t.

Chỉ tiếc Tạ Du, tên ngu xuẩn ấy, lại vừa hay đi ngang, cứu nàng ta lên.

Những chuyện này tuyệt đối không thể để Ninh Nhi biết.

Ninh Nhi thích dáng vẻ nho nhã sạch sẽ, yếu đuối của ta.

Nàng thích ta thế nào, ta sẽ là thế ấy.

Thế nhưng nàng lại lừa ta.

Rõ ràng nàng từng nói, chỉ cần không thành thân với ta, nàng sẽ không c.h.ế. t yểu.

Đã vậy… vậy thì chúng ta thành hôn đi.

Khi Thẩm Cảnh Nghiệp đến, ta mặc hỷ phục đỏ thẫm, ngồi trước quan tài.

Tạ phủ treo đầy hồng điều, chỉ riêng chính sảnh đặt một cỗ quan.

"Ngọc Nương nàng……" 

Nụ cười trên mặt Thẩm Cảnh Nghiệp cứng lại, hắn đứng ở cửa không dám bước vào.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi nhếch lên:

"Thế tử cũng đến uống rượu mừng của ta?"

Ninh Nhi đã c.h.ế.t.

Là vì hắn mà c.h.ế.t.

Dù lúc lâm chung, Ninh Nhi bảo ta đừng trách hắn, nhưng ta không làm được.

Khi hắn loạng choạng rời đi, ta nhàn nhạt mở miệng:

"Từ nay về sau, ngươi và ta chẳng còn liên quan, mong Thế tử đừng bước chân đến nữa."

Hắn không đáp đồng ý, cũng không phủ nhận.

Thoáng cái đã qua hai năm.

Nghe nói Hầu phủ sinh được một tiểu thiên kim.

Thẩm Cảnh Nghiệp đặt cho đứa bé cái tên rất hay, Thẩm Ninh.

Bách nhật yến của Thẩm Ninh, ta không đi.

Lần đầu ta gặp Thẩm Ninh là lúc nàng ba tuổi.

Trong cung yến, không biết vì sao nàng đi lạc mẫu thân.

Ta vừa khéo đi ngang, bị nàng nắm lấy ngón tay.

Gương mặt nhỏ đỏ hồng, tóc mềm hơi xoăn, quả thật dễ thương đúng như lời đồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!