Ta cười khan: "Không phải."
"Phụ thân đùa con thôi, mau về đi, mẫu thân con khóc đến ngất mấy lần rồi."
Ta gật đầu, vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Tạ phủ ngày càng xa, nơi góc đường có một đạo sĩ đứng.
Ta còn chưa kịp nhìn rõ, bóng người ấy đã biến mất vô tung.
Từ đó, chuyện này bị truyền ra ngoài, thêm thắt đến mức thần thần quái quái.
Cả kịch bản cũng có người viết thành tuồng.
Trong đó, có một bản do chính ta xúi giục.
Tên là "Tể tướng đa tình chọc giận giai nhân", một thời trở thành tuồng bán chạy nhất trên thị trường.
Hôm đó, ta gặp Tạ Lâm An ở hiệu sách.
Chàng đang định sai người hủy những cuốn ấy, ta hỏi:
"Tạ đại nhân đến cả sách kịch cũng quản, chẳng lẽ chột dạ sao?"
Chàng cúi đầu nhìn ta, trong mắt đen sâu thẳm kia là tình ý mà trước đây ta chưa từng phát hiện.
"Cuốn này tổn hại thanh danh của Thẩm tiểu thư."
Chàng ôn nhu giải thích.
Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư.
Như sợ thiên hạ không biết ta với chàng xa lạ.
Rõ ràng là ta cố tình giả vờ quên chàng để trừng phạt, cuối cùng lại tự rước một bụng tức.
Ta phe phẩy quạt trong tay, xoay người bỏ đi.
Đi được vài bước, ta nhịn không được quay đầu:
"Thương thế của ngài thế nào rồi?"
"Đa tạ Thẩm tiểu thư quan tâm, đã không sao."
Bộ dáng xa cách ngàn dặm.
Ai thèm quan tâm chứ!
Ta hậm hực kéo Sương Nhi, cao giọng nói:
"Mẫu thân lại đưa cho ta mấy bức họa nam tử, về nhà chọn một thôi!"
Sau này, ta lại nhiều lần chạm mặt Tạ Lâm An.
Dần dần, ta phát hiện chàng luôn quanh quẩn bên cạnh ta.
Đi theo ta sao?
Ta phe phẩy quạt, nhìn vào kỳ xã trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!