Chương 21: (Vô Đề)

19

Đau. 

Đau quá. 

Rõ ràng lão lang trung nói, loại độc dược ấy uống vào sẽ không đau mà.

"Ninh nhi… Ninh nhi … "

Giọng nói của Tạ Lâm An cứ một lần lại một lần vang bên tai ta. 

Xé gan xé ruột. 

Nghe đến nỗi khiến người ta cũng đau lòng.

Ý thức ta dần tan đi, thân thể như trôi nổi giữa bóng tối vô tận. 

Không biết qua bao lâu, ta lại nghe thấy thanh âm kia.

"Ninh nhi, lần này ta tuyệt sẽ không một mình sống tiếp."

Giọng chàng trầm thấp khàn khàn, vừa như đã tuyệt vọng, lại như tâm nguyện cuối cùng rốt cuộc cũng thành.

Không sống tiếp? 

Chàng định làm gì?

Ta vùng vẫy hết sức, nhưng chẳng cách nào thoát khỏi hắc ám này. 

Đến cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo của Tạ Lâm An lại vang lên.

"Đậy nắp quan!"

Bốn phía tức thì ầm ĩ hỗn loạn.

"Đại nhân……"

"Gia chủ……"

Ta chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là quan tài đen cùng bạch liệm trắng xóa.

Ta đang nằm trong quan tài.

Mà Tạ Lâm An cũng nằm ngay bên cạnh.

Thấy ta mở mắt, chàng thoáng ngẩn ra, rồi niềm vui lan khắp đáy mắt. 

Khóe mắt đỏ ửng, ánh nhìn khẽ lay động.

"Tạ……" 

Ta đảo mắt nhìn quanh, tức giận gọi: 

"Tạ đại nhân?"

Ý tình dày đặc nơi mắt chàng lập tức bị đè xuống, chàng ngồi dậy, lại là dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn như gió xuân:

"Thẩm tiểu thư tỉnh rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!