Chương 19: (Vô Đề)

Phụ thân đã về rồi. 

Không chỉ về, mà còn mang theo chiến công hiển hách.

Hầu gia vui, Quốc công phủ cũng vui. 

Chỉ có vị thế tử của Hầu phủ là thấp thỏm bất an.

Hắn ta lại muốn giở trò cũ, vu hãm phụ thân ta.

Nhưng phụ thân ta nay đâu còn là thiếu niên non nớt thuở xưa.

Vài phen đấu trí, thế tử đành nhường vị trí ra.

Hôn sự của phụ mẫu ta cũng định xuống. 

Tất cả đều giống như ta từng biết trước. 

Chỉ có một điều khác biệt, Tạ Lâm An chưa từng có chính thê.

Nhưng ta vẫn thấy bất an.

"Đang nghĩ gì vậy?" 

Thấy ta thất thần giữa dãy ghế khách, Tạ Lâm An siết khẽ tay ta.

Ta mỉm cười lắc đầu: 

"Không sao. Chỉ là ta nghĩ, hôm nay Tam tiểu thư nhất định sẽ diễm áp quần phương."

Chắc sẽ không có chuyện gì đâu. 

Ta mỗi tháng đều mời lão lang trung bắt mạch, để phòng mình mắc chứng nan y. 

Ta cũng chẳng kết thù oán với ai. 

Mà Tạ Lâm An đã g.i.ế. t kẻ nên g.i.ế.t, nhốt kẻ nên nhốt. 

Huống hồ ta cũng không phải chính thê của hắn.

Nghĩ vậy, lòng ta lại yên ổn, vui vẻ ăn uống.

Hôm ấy, ta cùng phụ thân uống say. 

Cuối cùng, ta ôm tay ông, nước mắt nước mũi tèm nhem dặn:

"Ngài nhất định phải đối xử tốt với… Tam tiểu thư đó!"

Phụ thân thấy ta khóc cũng khóc theo.

"Yên tâm, cả đời này nàng ấy bảo ta đi đông, ta quyết không dám đi tây."

Quả thật, lời ông làm được. 

Bị mẫu thân ta quản chặt lắm.

Thấy trời không còn sớm, ta kéo Tạ Lâm An đứng dậy ra về. 

Nào ngờ chưa ra khỏi viện, đã bắt gặp một nhóm người lén lút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!