Kết quả chính ông say nhất.
Ôm vò rượu, ông nói với ta:
"Ngọc Nương, lần đầu gặp ngươi ta đã thấy lạ lạ, nhưng lại không nhịn được mà đối tốt với ngươi. Chúng ta đời trước hẳn có chút dây mơ rễ má."
Đương nhiên có rồi.
Ta cũng ôm vò rượu:
"Nói không chừng kiếp trước phụ ngươi chính là phụ thân ta đấy."
Ông nghe xong cười ha hả, suýt ngã lăn.
"Ta xem ngươi thật sự say rồi, đến tiện nghi cũng để ta chiếm."
Ta chỉ ngây ngô cười, không nói gì.
Ông lại giơ vò rượu, hướng xuống núi hét lớn:
"Vì A Vũ, ta nhất định phải làm đại anh hùng!"
Cuối cùng là Thính Phong cõng ông xuống núi.
Nhìn theo bóng họ, ta xoay người liền ngã vào n.g.ự. c Tạ Lâm An.
"Uống nhiều quá rồi?"
Giọng hắn mang theo ý cười từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Ta ngẩng mặt nhìn.
Trăng treo ngay trên đầu hắn, khiến hắn như gió mát trăng trong.
Ta đưa tay nhéo mặt hắn, lầm bầm:
"Tạ Lâm An, ngươi thật là mấy chục năm cũng chẳng thay đổi."
Hắn hơi ngẩn ra: "Gì cơ?"
Ta xua tay, ngốc nghếch cười hai tiếng:
"Không có gì, chỉ khen ngươi như tùng xanh giữa tuyết, ta rất thích."
Hắn giữ lấy bàn tay ta, ngón tay ấm áp khẽ xoa lên mu bàn tay.
"Ngọc Nương thích, vậy đợi ta đỗ đạt, chúng ta thành thân được không?"
Gần như là giọng dỗ dành, nghe mà lòng ngứa ngáy.
Ta không nhịn được gật đầu.
Một cơn gió lạnh thổi qua, ta lập tức tỉnh táo lại.
"Không được."
Ta lắc đầu.
Ánh mắt hắn bỗng tối hẳn, quanh người lạnh lẽo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!