Ta ngoan ngoãn cắn lấy quả nho trong tay hắn.
Đầu ngón tay mát lạnh khẽ lướt qua môi ta, tim ta run lên một cái, tê dại ngọt ngào.
Ngón tay hắn không rút về ngay, mà dừng ở khóe môi chỗ vết thương:
"Còn đau không?"
Khác hẳn sự trêu chọc ban nãy, giọng hắn tràn đầy hối hận và thương xót.
Tai ta nóng bừng, quả nho trong miệng cũng như nóng bỏng, chảy thẳng xuống tận đáy tim.
Ta lắc đầu.
Phụ thân ta tức đến vỗ bàn rầm một cái, bàn gãy đôi:
"Ta ngay cả thê tử cũng chưa cưới nổi, mà các ngươi lại dám bày trò xấu hổ ngay trước mặt ta!"
Lão lang trung nghe động vội chạy vào, thấy bàn gãy thì râu ria dựng ngược, quát:
"Tên nhãi thối tha, vừa đến đã phá phách ta!"
Cuối cùng phụ thân ta bị ông ấy đuổi thẳng xuống núi.
"Ngươi vừa bảo hắn đi đấu với thế tử?"
Ta nhìn theo bóng phụ thân hỏi Tạ Lâm An.
Hắn rũ mắt nhìn ta, giọng dịu dàng:
"Chẳng phải là ý Ngọc Nương sao?"
Ta quay lại nắm lấy tay hắn.
"Ta bây giờ chỉ mong chúng ta bình an, mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi."
Đôi mắt hắn càng thêm nhu hòa, như có cả hồ x**n th** ngập vào.
Đẹp đến xao động lòng người.
"Được."
Hắn siết c.h.ặ. t t.a. y ta.
16
Tạ Lâm An vẫn định đi thi khoa cử.
Để tránh Tạ gia tiếp tục giở trò, hắn an tâm ở lại trên núi.
Lão lang trung thích đánh cờ với hắn, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
"Cờ nghệ của ngươi đúng là giỏi hơn nha đầu này nhiều."
Lão hừ hừ, ném quân cờ trong tay.
Tạ Lâm An ngẩng đầu nhìn ta:
"Ngọc Nương cũng biết đánh cờ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!