Chương 16: (Vô Đề)

Khoảnh khắc ấy không phân biệt được m.á. u của ta hay của hắn, chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như muốn nổ tung.

Thấy ta không động đậy, hắn dần buông ra, như muốn tìm chỗ khác để cắn.

Khi đó, ta chợt thấy trên cánh tay hắn có con cổ trùng bò lổm ngổm.

Ta lập tức rạch một nhát d.a. o trên tay hắn, chặn đường đi của nó.

Hắn đau nên vô thức bật dậy khỏi người ta.

Ta lau m.á. u trên môi, áp vết thương trên tay hắn vào gần, quả nhiên dụ được cổ trùng ló đầu ra.

Không kịp nghĩ nhiều, ta chộp lấy, ném xuống đất, giẫm mạnh liên tiếp.

Con cổ trùng trên đất quằn quại vài cái, rồi bất động.

"Tạ Lâm An, nó c.h.ế. t rồi phải không?" 

Ta vừa khóc vừa quay lại hỏi hắn.

Nào ngờ phát hiện hắn đã ngã vật ra giường, ngất đi từ lúc nào.

Cắn xong liền ngủ. 

Đúng là biết làm nũng thật.

Phụ thân ta tới nơi thì thấy ta đang kéo lê Tạ Lâm An chui qua lỗ chó.

Ông bên kia, ngồi xổm hỏi ta: 

"Miệng ngươi làm sao vậy?"

Ta hậm hực kéo Tạ Lâm An: 

"Bị hắn cắn đấy."

"Sao có thể?" 

Phụ thân ta cùng kéo:

"Hắn cắn người thì như chó dại, sao lại chỉ có một vết xíu này?"

Đợi kéo được Tạ Lâm An ra ngoài, ông liếc môi hắn  rồi lại liếc môi ta.

"Rốt cuộc là hắn cắn ngươi, hay ngươi cắn hắn vậy?"

Ta thuận theo ánh mắt ông nhìn xuống.

Quả nhiên thấy dưới môi Tạ Lâm An còn hằn rõ dấu răng, m.á. u me loang lổ.

Hóa ra cuối cùng, hắn lại cắn chính mình.

15

Tạ Lâm An ngủ li bì suốt hai ngày. 

Lão lang trung nói trong cơ thể hắn độc trùng đã được giải, chỉ là độc phát lâu dài khiến khí huyết hao tổn, cần phải tĩnh dưỡng trên núi một thời gian.

"Còn tưởng là thông minh lắm." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!