Chương 14: (Vô Đề)

Thiếu nữ ném một cái túi gấm vào hắn.

Phụ thân ta liền bước tới, ta định giữ lại cũng không kịp.

Ông nhặt túi gấm, lấy bạc bên trong ném vào người kia, tiện thể còn đá thêm một cước.

Thiếu nữ nhìn phụ thân ta với vẻ kỳ lạ.

Phụ thân ta đưa trả túi gấm:

"Chớ để thứ bẩn thỉu này làm ô uế túi gấm của tiểu thư."

Lúc ấy có một nhà hoàn hớt hải chạy tới.

"Tiểu thư, người lại chạy loạn nữa rồi." 

Nha hoàn đỡ nàng.

"Dơ rồi thì vứt đi." 

Thiếu nữ thản nhiên để mặc, rồi nhìn nữ tử đáng thương kia:

"Sau này chọn người cho kỹ, chớ hủy cả đời."

Dứt lời, nàng cùng nha hoàn rời đi.

"Tiểu thư, lão gia đang gấp gáp gọi người về."

"Có chuyện gì?"

"Không phải vẫn là chuyện hôn sự cùng nhị công tử Hầu phủ sao."

"Bắt ta gả cho cái đồ nhát cáy đó, thà để ta ở trang ngoài cô độc đến c.h.ế. t còn hơn."

……

Ta dường như thấy thân hình phụ thân ta lảo đảo theo gió.

13

Phụ thân ta bệnh rồi. 

Bệnh tương tư. 

Cùng mắc bệnh với ông, còn có ta.

Hai phụ tử ta ngồi song song trong viện, nhìn đôi chim nhạn nối đuôi nhau nơi chân trời, thở dài một tiếng.

"Ngọc Nương, ngươi nói A Vũ phải làm sao mới chịu chấp nhận ta đây?" 

Phụ thân ta muộn phiền không thôi. 

Mới mấy ngày mà đã gọi là A Vũ rồi.

Tuy ta biết cuối cùng mẫu thân nhất định sẽ chấp nhận ông, nhưng lúc này ta lại chẳng muốn để ông dễ chịu chút nào. 

"Không biết đâu." 

Ta chống cằm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!