Chương 13: (Vô Đề)

Ta chống má, thảnh thơi hỏi:

"Thật không?"

Ông thề son sắt:

"Còn thật hơn vàng ròng!"

"Được thôi." 

Ta giơ tay đập vào lòng bàn tay ông: 

"Nếu ngài cưới nàng, phải cho ta một trăm lượng vàng."

Tiền của phụ mẫu, ta phải nghĩ cách kiếm về mới được.

12

Khi Tạ Lâm An đưa ta về nhà, trăng đã treo cao ngọn cành.

Hắn đứng ở cửa, không bước vào.

Ta quay đầu nhìn hắn, hắn vươn tay gỡ xuống một chiếc lá rụng vướng nơi tóc ta.

"Ngọc Nương, ta phải về Tạ gia rồi." 

Giọng hắn trầm thấp, ai nghe cũng biết Tạ gia là hàng hùm ổ sói.

Ta theo bản năng nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn khẽ cười.

Đây là lần đầu tiên hắn cười với ta, nụ cười ấy sáng như vầng nguyệt, khiến người ta động lòng.

"Đợi ta quay lại tìm ngươi." 

Hắn cười, rút tay về, nói xong liền xoay người đi.

Trong ngõ thắp mấy ngọn đèn, bóng dáng vốn gầy yếu của hắn bị kéo dài, trông đơn bạc đến xót xa.

Ta nhịn không được gọi hắn:

"Tạ Lâm An."

Hắn dừng bước, quay đầu.

Ta cũng mỉm cười với hắn:

"Ngươi vạn sự cẩn thận."

Hắn gật đầu, lần này bước vào màn đêm rồi không quay lại nữa.

Những ngày tiếp theo, ta chẳng còn thấy hắn.

Ngược lại, phụ thân ta thì ba ngày hai lần chạy tới, chỉ sợ Tạ Lâm An thừa dịp ông không để ý mà quay lại.

"Ta nói ngươi nghe, một tiểu thư khuê các mà để một nam tử ở lại qua đêm trong nhà, danh tiếng biết bao hỏng bét." 

Mỗi lần đến, ông đều lải nhải không ngừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!