Ta vừa nói vừa xuống giường xỏ giày.
Lại chậm mất hai ngày, vạn nhất lão lang trung đổi ý thì không hay rồi.
11
Ra khỏi thành, chúng ta chạm trán với xe ngựa của Quốc công phủ.
"Là tam tiểu thư nuôi ở trang ngoài của Quốc công phủ trở về rồi."
"Tam tiểu thư nào?"
"Còn có thể là ai, chẳng phải vị tam tiểu thư được chỉ hôn cho nhị công tử Hầu phủ đó sao."
Dòng người nhốn nháo, bàn tán đều xoay quanh vị tam tiểu thư của Quốc công phủ.
Ta và hắn bất giác cùng nhìn về phía phụ thân ta.
Phụ thân ta tức tối, đi ở phía trước, càng đi càng nhanh.
Mãi đến khi ra khỏi thành, ông mới chậm lại.
Thính Phong đi sát sau lưng, thấy vậy liền thấp giọng nói:
"Thiếu gia, nếu người thật sự thích Trình cô nương, chi bằng đi cầu Hầu gia lui hôn đi."
Ta khẽ sững người.
Tạ Lâm An đi bên cạnh ta, ánh mắt quét qua lạnh như kim châm.
Phụ thân ta vung tay tát mạnh vào đầu Thính Phong, rồi quay lại liếc ta một cái:
"Cái gì mà thích Ngọc Nương, Ngọc Nương đối với ta có ơn cứu mạng, ta coi nàng như huynh đệ cùng chung hoạn nạn. Ngươi mà còn dám nói bậy, ta xé rách miệng ngươi!"
Thính Phong ôm đầu chạy loạn:
"Thế người cứ nhằm vào Tạ công tử để làm gì?"
Phụ thân ta vừa đá vừa đuổi hắn ta, miệng còn oang oang:
"Ta là thấy hắn chướng mắt! Hắn thì có chỗ nào xứng với Ngọc Nương, gầy nhẳng như cây sào."
Thấy vậy, ta nhịn không được mà "phì" một tiếng bật cười.
Tạ Lâm An nghiêng đầu nhìn ta.
Ta liên tục xua tay:
"Ta không phải cười ngươi đâu."
Ngón tay hắn khẽ siết lại, đôi môi mỏng mím thành một đường.
Buổi cơm chiều hôm ấy, hắn hiếm khi ăn đến hai bát.
Lão lang trung nhìn nồi cơm trống trơn lại liếc qua hai tiểu tử trước mặt, râu ria phập phồng, mắt trợn trừng:
"Các ngươi đến đây là để ăn chực đấy à?"
Nói thế nhưng rồi ông vẫn nghiêm túc bắt mạch cho Tạ Lâm An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!