Chương 11: (Vô Đề)

"Không vội, ăn cơm trước đã." 

Hắn buông tay, xoay người ôm bó củi vào bếp.

Ta ngẩn ra một chút.

Sau đó "phịch" một tiếng ngã xuống đất.

Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc.

10

Giấc ngủ này ta ngủ thật lâu.

Ta mơ một giấc mộng thật dài, mơ thấy rất nhiều chuyện kiếp trước.

Năm đó, ta mười hai tuổi.

Nghe nói trên phố có trò mãnh hổ tạp kỹ, ta liền trốn học đi xem, không ngờ con hổ lại phát điên giữa chừng.

Người đi đường kêu la bỏ chạy, ta thì chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Đang lúc hổ lao về phía ta, thì có người từ trên trời nhảy xuống.

Người ấy một kiếm dọa lui con hổ.

Ta cứ ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn hắn thân hình cao gầy chắn trước mặt ta.

Thân thể văn nhược, lại cầm một thanh kiếm vốn không thuộc về hắn, lưỡi kiếm dính m.á. u hổ, bàn tay cầm chuôi khẽ run.

Qua rất lâu.

Hắn quay đầu, ngược sáng mỉm cười với ta: 

"Thẩm tiểu thư, trốn học một ngày, phải phạt."

Thật ra đã là chuyện rất xa xưa, vậy mà ta vẫn nhớ rõ ngày ấy nắng gắt.

Tất cả ánh sáng đều phủ lên người hắn.

Ta thật sự đã thấy rất nhiều, rất nhiều dáng vẻ của Tạ Lâm An.

Chỉ là hắn chỉ thấy ta hai lần.

"Trình Ngọc Nương." 

Giọng Tạ Lâm An vang bên tai ta.

Ta chậm rãi tỉnh mộng, mở mắt ra liền thấy căn phòng của Trình Ngọc Nương.

Tạ Lâm An ngồi bên giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta.

"Tạ Lâm An." 

Ta gọi hắn.

Hắn quay đầu sang chỗ khác.

Một lát sau, hắn thấp giọng hỏi ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!