"Đúng vậy, chuyện đó cũng thật. Cho nên ngài phải cố gắng."
Cuối cùng ta quét mắt nhìn cả hai, kết luận:
"Ta tin các người."
9
"Ngọc Nương, muội thật biết xem bói sao?"
A Hoan khoác tay ta, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Ta có chút chột dạ:
"Đương nhiên rồi."
Nàng hứng thú, lắc lắc tay ta:
"Vậy muội cũng xem cho ta một quẻ đi."
Ta nghiêm túc nhìn gương mặt nàng, mỉm cười:
"Tỷ ấy, sau này sẽ hưởng vinh hoa phú quý không hết, cuộc sống tốt đẹp lắm."
Chỉ cần chờ Tạ Lâm An thi đỗ trạng nguyên, phụ thân ta làm hầu gia.
Đến lúc đó họ dẫn ta, ta lại dắt theo nàng.
Chẳng phải chính là hưởng vinh hoa phú quý không hết sao?
A Hoan nghe ta nói vậy cũng cười, dường như thật sự tin rồi.
Nàng cười rất lâu, mới lại hỏi:
"A Ngọc, muội định đi đâu vậy?"
"Ta nghe nói ngoài thành có một vị lão tiên sinh ẩn thế, từng là một lang trung y thuật cao minh. Ta định mời ông ấy khám cho Tạ Lâm An."
Tạ Lâm An nói, đại phu mà Tạ gia mời đều bảo hắn mắc quái bệnh.
Hắn cũng lén đi khám, mà người ta cũng nói là bệnh không thể chữa.
Chỉ có ta biết, bệnh này nhất định có thể trị khỏi.
A Hoan hỏi: "A Ngọc, muội… có phải thích Tạ công tử đó không?"
Bước chân ta khựng lại.
"Tỷ nói bậy gì đó, ta chẳng bảo rồi sao, hắn sau này sẽ làm đại quan, chúng ta phải ôm chặt đùi hắn."
Ta nghiêm giọng.
Nàng gật đầu, rồi lại hỏi:
"Vậy sao tai muội đỏ thế?"
Ta vội quạt quạt: "Hơi nóng thôi."
Để tránh nàng nói thêm những lời không đâu, ta liền bước nhanh hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!