Chương 1: (Vô Đề)

1

Ta là tiểu nữ nhi út của phủ Vĩnh Xương hầu. 

Từ nhỏ đã được phụ mẫu nuông chiều, ca ca tỷ tỷ sủng ái, nuôi thành kẻ không coi ai ra gì. 

Hôm nay thì trêu mèo chọc chó, ngày mai lại trèo tường leo cây, chẳng có chút dáng dấp khuê tú danh môn nào. 

Bởi vậy dù thân phận cao quý, dung mạo xinh đẹp, nhưng đến tuổi cập kê vẫn không có ai đến cửa cầu thân. 

Chuyện này làm phụ mẫu ta lo sầu khổ sở.

Ta thì chẳng chút vội vàng.

"Xuất giá có gì hay? Vừa phải hầu hạ cả phu gia, lại phải đề phòng thiếp thất, sao bằng hiện tại ta tiêu d.a. o tự tại." 

Ta ngồi trong trà lâu, oán thán với nha hoàn bên người.

Hôm nay vừa tỉnh dậy, liền nghe hạ nhân trong phủ nói mẫu thân đã đi chùa Pháp Hoa từ sáng. 

Bà đến chùa Pháp Hoa chỉ vì một chuyện, cầu nhân duyên cho ta. 

Theo ta hiểu, sau khi từ chùa Pháp Hoa trở về, bà nhất định sẽ đến phủ Uy Bắc tướng quân, từ tay tướng quân phu nhân tìm về một đống họa tượng nam tử cho ta chọn lựa.

Để tránh phiền phức, ta quyết định hôm nay sẽ tiêu d.a. o ngoài phủ một ngày.

Nha hoàn Sương nhi rót cho ta một chén trà, cười nói:

"Vậy thì tiểu thư tìm một người không có song thân, cũng không nạp thiếp là được rồi."

Lời nàng vừa rơi xuống, mấy nha hoàn bên cạnh liền che miệng cười. Ta lắc đầu:

"Trên đời sao có chuyện tốt như thế."

"Có chứ, nô tỳ nghe nói Tạ đại nhân từ nhỏ song thân đã mất, hơn nữa chưa từng nạp thiếp."

Các nàng nói chính là Tể tướng Tạ Lâm An. 

So với phụ thân ta cũng chẳng kém bao nhiêu tuổi, ta chỉ gặp hắn hai lần.

Một lần là năm tám tuổi, leo tường ra ngoài suýt ngã c.h.ế.t, bị hắn xách về phủ mách tội, hại ta bị phạt cấm túc mấy ngày.

Một lần khác là năm mười hai tuổi, trốn học đi xem hổ làm xiếc, hổ phá lồng chạy ra, hắn dẫn người đến bảo vệ dân chúng, tiện tay xách ta về học đường, hại ta bị phạt chép sách mấy ngày.

Nói chung, chính là xui xẻo vô cùng.

Ta uống một ngụm trà, liếc Sương nhi một cái:

"Ngươi không biết thê tử hắn đã sớm qua đời sao? Loại chuyện tốt như vậy, tám phần là đổi bằng thọ mệnh đó."

Sương nhi và mấy nha hoàn đều nghiêm mặt, không dám nhiều lời nữa. 

Chuyện này kinh thành ai ai cũng biết, Tể tướng đại nhân có vị nguyên phối mất sớm. 

Đừng nói nạp thiếp, từ sau khi nguyên phối mất, hắn còn lập thệ cả đời không tái giá.

Loại tình ý này, đến ta nghe cũng động lòng mấy phần.

Thấy bầu không khí ngưng trệ, Sương nhi vội vàng đổi đề tài. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!