Nàng đã từng yêu và hận...
Lúc Yến Triều Sinh đến kết giới, Lao Hà đã bị Lưu Song trói lại.
Yêu tướng bị một cái nhẫn Thập Giới trói chặt tay chân xấu hổ, ngã trên mặt đất, chửi ầm lên.
Xích Thủy Lưu Song gõ gõ mũi chân, đứng ngoài pháp trận.
Phục Hành cũng tới. Y không lỗ mãng như Lao Hà, thấy Lưu Song định bước vào pháp trận, dùng chưởng đánh để ngăn Lưu Song lại.
Một chưởng của Phục Hành rất sắc bén, mang theo Yêu khí hung ác, thiếu nữ quay đầu lại, sắc mặt thận trong hơn, không lùi bước mà chưởng y một cái.
Tiên khí cùng Yêu khí va chạm nhau, những cây tùng ở phía xa ầm ầm đổ xuống.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nhìn, không ra tay giúp Phục Hành, cũng không ngăn cản Lưu Song. Lần đầu tiên hắn nhận ra, một khi một người mang huyết mạch Thượng cổ thức tỉnh, pháp lực sẽ tiến triển rất nhanh. Chỉ sau nửa năm, nàng tiến bộ quá nhiều.
Phục Hành đã ăn Yêu đan mà sơn chủ tiền nhập cất giữ, hiện tại có hơn một ngàn năm công lực.
Vậy mà hiện giờ Xích Thủy Lưu Song đã có thể đánh ngang tay với Phục Hành. Yến Triều Sinh nhớ rõ hôm đối phó với Tất Tuần, nàng còn không hề có sức phản kháng.
Phục Hành trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Sơn chủ ở cách đó không xa chỉ quan sát, không động thủ, cũng không tỏ thái độ.
Phục Hành vốn là Yêu, chiêu thức nham hiểm, khi năm ngón tay y biến thành móng vuốt sắc bén định cắt vào hông của Tiên tử trước mặt, một luồng sáng lạnh đánh tới, Phục Hành vội rụt tay lại.
Y nhìn sơn chủ một cái, có chút do dự.
Bởi vì nếu y không làm vậy, Xích Thủy Lưu Song sẽ nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Sơn chủ thì vẫn bình tĩnh mà quan sát bọn họ.
Biết nàng sắp thoát khỏi vòng vây, một sợi roi màu đỏ lạnh băng quấn lấy eo nàng, với một lực rất mạnh hung hăng kéo nàng xuống. Lưu Song rơi vào trận pháp, nhẫn Thập Giới lập tức hoạt động, trói nàng chặt chẽ.
Phục Hành quay lại phục mệnh: "Sơn chủ."
Yến Triều Sinh thu roi. Lưu Song quay đầu lại nhìn hắn. Nàng không bất ngờ khi hắn ra tay, lúc bị nhẫn Thập Giới trói buộc, nàng cũng không hề hoảng loạng, thậm chí còn cong môi cười với hắn.
Nụ cười này Phục Hành không hiểu, Yến Triều Sinh trong khoảnh khắc hiểu ra.
Không phải cười nhạo hắn, mà là cười vì nàng đã nhìn thấu tâm ý của hắn, biết hắn sẽ không tổn thương nàng, nên chỉ có thể dùng cách này để ép nàng thỏa hiệp, rồi đuổi nàng đi.
Nhưng nàng sẽ không thỏa hiệp, nàng nhất định phải thắng. Nếu hắn không động thủ làm nàng bị thương, sẽ không thể ngăn cản nàng đi về phía trước.
Phục Hành kinh ngạc nhìn Yến Triều Sinh. Yến Triều Sinh đen mặt, ra lệnh: "Treo cô ta.. lên."
Nhóm tiểu Yêu nghe lệnh treo Lưu Song lên.
Hình thức này đối với người phàm là hình phạt, còn đối với Tiên tộc lại không hề có tác dụng, cùng lắm cũng chỉ trì hoãn thời cơ phá trận của nàng. Thiếu nữ bị treo lên không trung, tự hỏi liệu có pháp trận nào khác không.
Gió đêm thoảng qua, vạn vật đều im lặng.
Toàn bộ Yêu cung tỏa ra Yêu khí nồng đậm. Lưu Song biết, nguyên thân của Yến Triều Sinh lại bắt đầu bất ổn.
Nàng vốn định nhân lúc này thoát khỏi nhẫn Thập Giới đang trói mình – bị trói vài lần, nàng đã có chút kinh nghiệm làm sao để cởi bỏ nó nhanh nhất.
Còn chưa kịp cởi bỏ, nhẫn Thập Giới đã hoàn toàn nới lòng, nàng rơi vào một cái ôm có mùi hương lành lạnh.
Lưu Song kinh ngạc ngước mắt, nam tử dưới ánh trăng buộc tóc buông lỏng một nửa, mặc y phục màu xanh, mỉm cười hỏi nàng: "Tiên tử không sao chứ?"
Hắn ta đỡ nàng đứng vững, dịu dàng vén mái tóc hơi rối bù của nàng ra sau tai, an ủi nói: "Đừng sợ, xong việc bổn quân sẽ đưa nàng rời khỏi hang động yêu quái này."
Lưu Song trầm mặc mà nhìn hắn ta, thấy hắn ta không quen biết mình liền nén những lời định nói lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!