Không chiếm được trái tim nàng...
Dạ Minh châu trong tẩm điện sáng lờ mờ.
Lưu Song nói: "Sơn chủ, ta đã mạo phạm. Nhưng ta chỉ đi ngang qua bảo địa, mong được thuận tiện, ta nguyện dùng bảo vật quý hiếm để trao đổi."
Nàng dừng một chút rồi tiếp tục: "Hay sơn chủ đưa ra một điều kiện, ta sẽ cố gắng hoàn thành."
Những lý do chồng chế này nàng đã sớm nghĩ tới trước đó, nên không bởi vì đối phương là Yến Triều Sinh mà thay đổi.
Nhưng cũng vì đối phương là Yến Triều Sinh nên trong lòng Lưu Song có vài phần khó xử.
Từ ngày hôm đó, nàng đã hiểu rõ tâm ý của Yến Triều Sinh, rằng hắn thích nàng.
Lưu Song cảm thấy mơ hồ, giống như một người chán ghét ngươi mấy chục năm, trong lòng ngươi cũng như muốn đồng quy vu tận với hắn, kết quả đột nhiên, quay đầu phát hiện hắn lại thích ngươi.
Cảm giác hiện tại của Lưu Song chính là như thế.
Nàng cảm thấy đầu óc Yêu quân đúng là có chút vấn đề. Kiếp trước nàng yêu hắn đến chết đi sống lại mà vẫn không đợi được hắn thích nàng, còn đổi lại là sự thờ ơ và khinh thường của hắn.
Đúng rồi, hắn còn rất thích nhìn nàng khóc.
Còn kiếp này, nàng thậm chí chưa từng đối xử tốt với hắn, ngay từ đầu còn muốn giết hắn, kết quả không ngờ hắn lại thích mình.
Loại đặc tính của tộc rắn của Yêu quân, thế gian hiếm có. Lưu Song cảm thấy vô cùng bội phục hắn. Có thể thích một người một cách kỳ lạ như vậy, ít nhất nàng cũng có thể lý giải được phần nào.
Linh mạch của Không Tang sắp cạn kiệt, Lưu Song không ngại làm mọi thứ để xoa dịu Yêu quân tương lai trước mặt.
Chẳng có hại gì khi dỗ cho hắn vui vẻ.
Nàng muốn Không Tang bình an vô sự, chuyện khác nàng không quan tâm. Hiện tại nàng không còn nhiều thời gian, chuyện của hắn sẽ giải quyết sau, chuyện tiên quyết là phải tìm được linh mạch dưới nhược thủy.
Giờ phút này, Yến Triều Sinh chưa trả lời câu hỏi của nàng, một nữ Yêu đã di chuyển đến cạnh chân hắn, bóc một quả nho tím từ đĩa ngọc bên cạnh, dùng giọng nói quyến rũ đưa nó lên môi Yến Triều Sinh.
"Sơn chủ, chớ nên vì một người không liên quan mà tức giận. Thiếp thân hầu ngài ăn nho." Nàng ta tên là Niệm Nghi, một nữ Yêu rất tham vọng.
Niệm Nghi để lộ nửa vai ngọc, liếc mắt đưa tình.
Lưu Song nhẫn nhịn nhìn bọn họ tung hứng với nhau.
Nàng thừa nhận bản thật mình không có kiến thức gì. Qua hai kiếp tuổi tác cũng không thêm được bao nhiêu, không biết thì ra Yêu tộc lại vui chơi như vậy.
Nếu nàng vẫn còn là tiểu Tiên thảo, chắc chắn sẽ không chịu nổi cảnh tượng này. Còn hiện tải, bởi vì không hề thích hắn, vậy nên hắn làm cái gì, Lưu Song đều không quá để tâm.
Nhớ đến tâm ý mơ hồ của Yến Triều Sinh, nàng thậm chí còn có suy nghĩ lớn mật, một màn này trước mắt, chẳng lẽ hắn cố tình làm cho nàng xem ư?
Nếu hắn thật sự thích nàng, nhất định cuối cùng sẽ dừng lại. Còn nếu hắn không thích, hắn sẽ giống với các Yêu tộc, không kiêng nể gì.
Bởi vậy Lưu Song chỉ im lặng mà nhìn, xem hắn sẽ làm đến bước nào.
Quả nho đưa tới bên môi, Yến Triều Sinh cứng đờ, theo bản năng nhìn Lưu Song một cái. Nàng đứng ở cách đó không xa, phía sau có mấy tên yêu quái coi chừng nàng, nàng có vẻ vô cùng bình tĩnh, tầm mắt đảo qua ba nữ Yêu, rồi lại trở xuống người hắn.
Điều này khiến hắn, người đang cảm thấy khó xử và mang chút hy vọng, trở nên lạnh đi. Phải chăng tất cả sự tốt đẹp nàng dành cho hắn đều là giả tạo?
Nàng không quan tâm việc hắn ở bên Mật Sở, cũng không quan tâm việc hắn ở gần người khác.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Một ngọn lửa không tên trong lòng Yến Triều Sinh bừng cháy. Hắn giận dữ ăn lấy quả nho đó, cười nhẹ cùng Niệm Nghi rồi cười cợt vài câu, sau đó nhìn phản ứng của Lưu Song. Nàng chỉ nghiêng đầu nhìn bọn họ, không quan tâm, cũng chẳng buồn bực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!