Chương 47: Tình Hoa độc

Thì ra hậu tự của Tương Diêu thời niên thiếu là như thế...

Những con Yêu khác chỉ bị xích bằng một sợi xích sắt đen, chỉ có gã bị xích bằng ba mươi hai sợi, vừa nhìn đã biết người này cực kỳ nguy hiểm.

Lưu Song không dám chỉ nhìn khuôn mặt non nớt của gã mà khinh thường, hỏi: "Tiền bối là Dạ Mộ Lạc?"

Thiếu niên kia lười biếng ngẩng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng cười khẽ: "Dạ Mộ Lạc?"

"Tiền bối không phải sao?" Vậy vì sao lại ở tầng ba lăm?

Thiếu niên giật giật cổ tay bị khóa chặt, nở nụ cười trong sáng, nói: "Tên ta không phải Dạ Mộ Lạc, thật khó nghe, ta tên Dạ Lê. Còn ngươi, ngươi tên là gì, ta chưa bao giờ thấy ngươi ở tháp Trấn Yêu."

"Lưu Song, ta tên Lưu Song." Lưu Song không nói họ của mình, cẩn thận hành động. Mặc dù thiếu niên trước mắt sắc mặt có vẻ tái nhợt trẻ con, nhưng gã rõ ràng là Dạ Mộ Lạc, chẳng qua không thích người khác gọi tên của mình.

Thiếu niên tỏ ra rất vui vẻ, nghiêng đầu hỏi nàng: "Ai cũng không dám tới đây, sao ngươi lại đến?"

Lưu Song nói: "Muốn đến thỉnh giáo tiền bối một chuyện."

Thiếu niên ngắt lời nàng: "Dạ Lê."

"Dạ Lê." Lưu Song biết nghe lời, "Ngài có biết linh mạch Thượng cổ thứ năm hiện đang ở đâu không?"

Gã cong cong mắt, một đôi đồng tử bạc sáng rọi rạng rỡ, có chút buồn rầu nói: "Làm sao bây giờ, linh mạch thứ năm? Ta đã ngủ rất lâu nên quên mất rồi."

Lưu Song khoanh chân ngồi xuống, biết rõ gã rất có thể đang nói dối, vẫn vui vẻ nói: "Vậy ta sẽ chờ ngài nhớ ra." Nàng cũng không nghĩ có thể hỏi được linh mạch ở đâu ngay tức thì.

Dạ Lê gật gật đầu, chân thành nói: "Ta bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, lúc ngủ lúc tỉnh, thăng trầm nhân sinh đều đã trải qua, ký ức dần dần cũng trở nên mơ hồ, nếu ta nhớ ra, nhất định sẽ nói cho ngươi."

Lưu Song tin gã mới là lạ.

Nàng có ký ức của kiếp trước, nhớ rõ mình từng ngốc nghếch bị Túc Luân đại nhân lừa quay mòng mòng như thế nào. Yêu vật phần lớn rất thông minh và xảo quyệt, lời trong miệng bọn họ, chỉ tin được ba phần là nhiều.

Lưu Song không muốn lãng phí thời gian ở tháp Trấn yêu, nhắm mắt tu luyện.

Dạ Lê nhìn nàng một cái, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Lưu Song không hề hay biết, Yêu vật trong tháp Trấn Yêu đang ríu rít ầm ĩ. Bọn chúng đã bị nhốt ở nơi này vạn năm, luôn tìm một con đường để sinh tồn.

Mặc dù bị xích sắt xích lại, bị áp chế trong trận pháp Thượng cổ của tháp Trấn Yêu, không thể bước ra khỏi một bước, nhưng chúng vẫn có thể bí mật liên lạc với nhau, không một chiến binh Tiên tộc canh giữ nào biết.

Thế là bọn chúng bắt đầu bàn tàn.

"Nàng ta thật sự đến chỗ ở của Dạ Mộ Lạc."

"Dạ Mộ Lạc sẽ đối xử với nàng ta sao đây? Yêu xà nhất tộc bọn họ đã không thấy nữ tử thì thôi, còn là một nữ tử xinh đẹp như vậy."

"Dạ Mộ Lạc đã ở đây mấy vạn năm, e rằng sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta, không biết nàng ta có thể sống sót mà ra khỏi tháp Trấn Yêu hay không."

Chúng Yêu càng nói cùng hưng phấn.

Sống trong tháp vốn chán muốn chết, Lưu Song đến giống như một khối đá ném xuống hồ, tạo ra muôn vàn gợn sóng, khiến Yêu quái trong tháp Trấn Yêu phải sôi sục.

Lúc này, một giọng cười lười biếng vang lên: "Các ngươi rất tò mò sao?"

"Dĩ nhiên tò mò." Một con hoa Yêu trả lời xong mới nhận ra có gì đó không đúng.

Có kẻ sắc mặt chậm rãi tái nhợt: "Dạ... Dạ đại nhân."

Dạ Lê nói: "Cứ nói tiếp đi, không cần quan tâm đến ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!