Hắn lạnh mặt, hôn một cái...
Hiện trường im lặng hồi lâu, sau đó Tư Lễ Tiên quân nói: "Cuộc tranh tài kết thúc."
Yến Triều Sinh bước xuống đài thử linh, Mật Sở vội vàng đỡ lấy Bạch Vũ Huyên: "Nhị công tử, huynh không sao chứ?" Nàng ta ánh mắt âm thầm dạo quanh một vòng Yến Triều Sinh, khẽ nhíu mày. Yêu mạch ư, thật đáng tiếc.
Bạch Vũ Huyên phun ra một búng mau, lau miệng, ngăn Yến Triều Sinh lại, nổi giận đùng đùng nói: "Trả nó cho ta."
"Trả gì?"
"Ngươi biết nó là cái gì."
Yến Triều Sinh bóp đè lại cuộn lông vào ngực, cười lạnh một tiếng: "Nhị công tử đang nói linh thú của ngươi sao? Người tham gia cuộc thi không được mang theo linh thú, nhị công tử sai linh thú đánh lén ta, ta không tính toán món nợ này, vậy mà ngươi lại chủ động nhắc tới."
Hắn dùng lực rất mạnh, Lưu Song cảm thấy mình thở không nổi. Bạch Vũ Huyên không chết, còn tung tăng nhảy nhót, còn nàng thì lại bị Yến Triều Sinh bóp gần chết. Không phải nàng chỉ ngăn cản hắn hành hạ Bạch Vũ Huyên đến chết thôi sao? Mối thù quá lớn, hắn phát điên đến mức muốn giết linh thú của Bạch Vũ Huyên – cũng chính là nàng cho hả giận!
Nàng vừa hỏi vì sao Yến Triều Sinh lại đưa mình đi, thì ra là giữ lại để từ từ tra tấn!
Thật là đáng sợ, nàng hoảng sợ cuộn tròn người lại, khó chịu rên rỉ. Bạch Vũ Huyên cứu ta.
Yến Triều Sinh thả lỏng nàng ra một chút, sắc mặt vẫn khó coi như người chết.
Mắt thấy Yến Triều Sinh và Bạch Vũ Huyên ở dưới đài sắp đánh nhau, Xích Thủy Xung lên tiếng, bắt đầu phong thưởng đám con cháu Tiên tộc. Tất cả đệ tử tham gia cuộc thi không thể không quỳ xuống nghe dạy dỗ.
Bạch Vũ Huyên chỉ có thể tạm thời dừng lại, quỳ gối giữa các đệ tử. Cậu ta dù thua, nhưng thực lực vẫn còn đó, lại là nhân tài kiệt xuất của hậu duệ nhất tộc Bạch thị, đọc đến tên Bạch Vũ Huyên, Xích Thủy Xung nhìn qua, mắt lộ vẻ vui mừng, cho cậu ta làm Tư Hình Tiên quân của Không Tang.
Bạch Vũ Huyên nghiêm mặt, khấu tạ ân điển của cảnh chủ. Lưu Song từ vạt áo của Yến Triều Sinh nhìn sang, thấy khi Bạch nhị trở nên nghiêm túc, rất giống một Tiên quân đứng đắn thành thục.
Từng phần thưởng lần lượt phong xuống, hầu hết vinh dự đều dành cho con cháu Tiên tộc. Cuối cùng, sau khi đệ tử Tiên mạch được phong thưởng xong thì đến phiên các đại Tiên tộc thu nhận đồ đệ.
Chuyện này giống khi Hoàng đế nhân gian chọn xong Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, thì các đại thần sẽ bắt đầu tìm môn khách giữa các đệ tử cho mình.
Đây là cơ hội có một không hai cho các đệ tử ngoại môn, nhân tộc, thậm chí là hậu duệ nhánh của Tiên tộc.
Mọi người ánh mắt lộ ra vẻ háo hức chờ đợi, nhìn các Tiên trưởng và trưởng lão của các đại Tiên tộc.
Thậm chí ngay cả Yến Triều Sinh cũng không khỏi ngước mắt, trong mắt chứa vẻ chờ mong.
Cuộc tranh tài năm nay đáng để thưởng thức, có vài thiếu niên nhân tộc, biểu hiện xuất chúng, đánh thắng vài trận. Tạ thị thu nhận hai đệ tử nhánh Tiên tộc, hai thiếu niên nhân tộc, Lâu gia Tiên trưởng cũng phá lệ thu một thiếu niên nhân tộc.
Có vài vị Tiên trưởng nhìn Yến Triều Sinh, lộ ra vẻ ghét bỏ và khinh miệt.
Yến Triều Sinh mím môi thành một đường thẳng, ngón tay dần nắm chặt.
Bạch Vũ Huyên được phong thưởng xong đứng ở phía xa, trong lòng rất lo lắng, cậu ta không biết Yến Triều Sinh có biết quả cầu lông đó là do Lưu Song biến thành không, sợ Yến Triều Sinh sẽ bóp chết Lưu Song. Cậu ta nhìn chằm chằm Yến Triều Sinh, vừa định ra tay thì có một tiếng giận dữ vang lên: "Bạch Vũ Huyên, con cút ra đây cho lão tử."
Bạch Vũ Huyên quay đầu lại, phát hiện cha mình ở cách đó không xa. Cậu ta mất kiên nhẫn nói: "Hiện tại con có chuyện quan trọng, nói chuyện với người sau."
Bạch tộc trưởng lười nói chuyện vô nghĩa với cậu ta, dùng pháp khí trói cậu ta lại.
Bạch Vũ Huyên bị trói chặt, còn bị khống chế, không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình ngày càng cách xa Lưu Song.
Bên phía Yến Triều Sinh, các Tiên trưởng lần lượt bước xuống đỡ lấy các đệ tử nhân tộc đang quỳ. Các thiếu niên được chọn vui mừng ra mặt, liên tục tạ ơn, còn tuyên bố sau này có đầu rơi máu chảy cũng báo đáp sư tôn.
Yến Triều Sinh là quán quân, quỳ gối ở đằng trước, lại không người hỏi thăm.
Dần dần, các Tiên trưởng mang theo đệ tử trở về, những người khác nhận thấy bản thân biểu hiện không tốt, cũng chậm rãi rời đi, chỉ có Yến Triều Sinh vẫn lẻ loi quỳ ở đó.
Hoàng hôn Tiên cảnh, chân trời phủ đầy rặng mây đỏ, Lưu Song lặng lẽ ló đầu ra từ trong lòng ngực hắn, vô tình nhìn thấy vẻ mặt của thiếu niên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!