Chương 36: Sắc đẹp

Bên tai y nhợt nhạt hồng...

Yến Triều Sinh ngước mắt lên, Thanh Văn cách đó không xa đang nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời.

Xích Thủy Lưu Song không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng súc sinh này đều nhìn ra hết cả.

Hai mắt của Thanh Văn mang theo sắc vàng, ở vách đá trong sơn cốc vẫn sáng như hai ngọn đèn lưu li mờ ảo.

Yến Triều Sinh nhấp môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm nó.

Thanh Văn cảm nhận được hắn thẹn quá hóa giận, thức thời kéo thân thể khổng lồ của mình ra một bên, còn không quên vùi đầu vào cánh.

Phía sau truyền đến thanh âm của Lưu Song, nàng kinh ngạc nói: "Thanh Văn làm sao vậy?"

Yến Triều Sinh bình tĩnh nói: "Có lẽ nó đang mệt."

Hai người đang ở bên kia cầu chờ Tức Mặc Thiếu U, Yến Triều Sinh nhắm mắt, hắn hiện tại không muốn nhìn thấy Lưu Song, cũng không muốn thấy Thanh Văn.

Yến Triều Sinh không phải kẻ ngu dốt, nếu muốn lừa mình dối người lúc trước, là luyến tiếc sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ trên người nàng. Vừa rồi Lưu Song suýt nữa thì hai tay dâng sức mạnh huyết mạch lên, nhưng đọng lại trong mắt hắn không phải là sức mạnh huyết mạch Thượng cổ, mà là...

Hắn siết chặt ngón tay, không muốn tiếp nhận sự thật chợt nghĩ thông suốt này, điều đó so với ngày Bạch Vũ Huyên lấy đi linh lực hắn vất vả lắm mới tu luyện ra càng làm hắn khó chịu hơn.

Các thị tộc còn sót lại từ thời Thượng cổ, thường sẽ liên hôn với nhau, như vậy huyết mạch mới có thể duy trì, hậu tự sinh ra đã có thần lực.

Cho dù không thể, hắn cũng sẽ tìm con cháu Tiên tộc có tiềm lực trong Tiên tộc.

Hiện tại nàng đối với hắn có vài phần kiên nhẫn cùng hứng thú, ai biết ngày sau nàng lại biến hắn thành một món đồ chơi để tiêu khiển thì sao?

Yến Triều Sinh càng nghĩ, trong lòng càng lạnh, càng ghét bỏ bản thân vừa rồi đầu óc nhất thời không được tỉnh táo.

Hắn tới Không Tang học nghệ, mục đích là bước vào Tiên đạo, không để bị người khác khinh nhục, không để bị nhốt vào lồng sắt, bị người đời bình phẩm, nói rằng một đôi mắt này móc ra miễn cưỡng lắm mới dùng để khảm vào Linh khí.

Hắn không thể tự hủy hoại chính mình, cũng không thể để một Xích Thủy Lưu Song hủy hoại hắn.

Nàng biến hắn thành ra như vậy, khiến cho toàn bộ kế hoạch ban đầu của hắn bị nhiễu loạn, còn chưa bắt đầu đã suýt nữa toàn bộ đổ bể.

Đã vậy, cần phải sớm cắt đứt sạch sẽ và chớ để động bất cứ tâm tư gì. Mặc dù muốn ở cạnh nàng, nhưng hắn nhất định phải đạp nàng để bước lên, mới có thể có được những thứ mà hắn muốn.

Yến Triều Sinh mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng rành mạch, hắn ý thức được, không thể để chuyện tồi tệ nhất xảy ra. Bây giờ vẫn còn kịp, hắn không được chìm đắm quá sâu, phải nhanh chóng thức tỉnh kịp thời.

Quả trứng trong lòng ngực này, cũng phải tìm cơ hội vứt nó đi. Hắn không thể vì một con Yêu điểu không rõ lai lịch mà chia sẻ tâm mạch của mình.

Hắn vừa mới quyết định xong con đường phía trước của mình, đoạn cầu trước mắt ầm ầm sập xuống.

Sương trắng từ khe núi bay lên mịt mù, Lưu Song nhìn sang.

"Thiếu U còn ở bên kia!"

Chỉ thấy đoạn cầu vốn đã sụp đổ, khoảnh khắc biến mất sạch sẽ trước mắt. Thanh Văn ngậm lấy váy áo Lưu Song, ngăn cản nàng bay qua tìm, không bao lâu, vô số núi đá bay lên trong sương trắng, có người đạp lên từng khối đá đi đến, mở ra một con đường.

Yến Triều Sinh híp mắt nhìn sang, phía sau lớp sương mù dày đặc, Tức Mặc Thiếu U chậm rãi đi tới."Thiếu U, huynh làm sao vậy?" Lưu Song hỏi.

Từ sau khi Thiếu U từ phía bên kia trở về, tinh thần vẫn luôn không được tâm trung, như đang có tâm sự.

"Huynh đã gặp mẫu thân của mình rồi?"

Thiếu U gật đầu, trong mắt mang theo bi ai nhàn nhạt, không muốn nhiều lời. Chấp niệm mấy ngàn năm một sớm đã được như ý nguyện, nhưng y lại trông có vẻ không nhẹ nhõm vui sướng, ngược lại mang theo vẻ trầm trọng không nói nên lời.

Lưu Song không khăng khăng hỏi vì sau sợi hồn của mẫu thân Thiêu U lại vĩnh viễn bị trấn áp ở mộ Quỷ vương, mỗi người đều có những chuyện không muốn nhắc tới của riêng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!