Chương 31: Chọn ai

Tất nhiên ta sẽ đi với Thiếu U...

Thiếu U đỡ Lưu Song dậy: "Không sao chứ?"

Lưu Song lắc đầu: "Hắn làm sao vậy?"

Thiếu U nhìn nàng một cái, trong lòng có vài phần buồn cười, y không muốn hỏi chuyện của người khác, liền nói: "Không biết." Lúc trước y chỉ biết thiếu chủ Xích Thủy thị tính cách thất thường, không phải là người tâm cơ sâu nặng, bây giờ thấy nàng đối với chuyện tình cảm ngây thơ vô tri, không còn hống hách như trước, bị người ném ngã mặt mày còn ngốc ra, có vài phần hồn nhiên đáng yêu.

Lưu Song phủi phủi váy, nói: "Mặc kệ hắn, chúng ta lo chuyện chính trước, đúng rồi, nơi này là Quỷ vực, lúc trước ta có nói với huynh, ta có thể tìm được tàn hồn của mẫu thân huynh, ta không có lừa huynh. Ta tình cờ biết được, tàn hồn của bà ấy ở trong mộ Quỷ vương."

Thiếu U lên tiếng, đánh giá dáng vẻ của nàng, thấy nàng không giống như đang nói dối, trong mắt y không thấy ý cười, không biết suy nghĩ cái gì. Y tính tình chu đáo, không hỏi Lưu Song làm thế nào lại biết được.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho dù hôm nay nàng có lừa y, chỉ cần có một con đường hy vọng tìm được hồn phách mẫu thân, y chắc chắn vẫn sẽ đến.

Dù sao y cũng phải hỏi một chút, hỏi bà ấy vì sao lại bỏ y và phụ thân, không từ mà biệt.

Kể từ ngày y có năng lực, liền tìm bà ở khắp Bát Hoang, cho dù bị phụ thân khiển trách, ra lệnh cưỡng chế không được tìm bà nữa, nói bà là phản đồ trong tộc, gây nhiều tai tiếng. Nhưng y vẫn không từ bỏ.

Thiếu U không tin mẫu thân dịu dàng mạnh mẽ trong ký ức, sẽ phản bội phụ thân và tộc nhânh.

Lưu Song biết mẫu thân là cái vảy ngược của y, không dám nói nhiều lời, đánh giá tình hình xung quanh.

Một cái bia đen nhanh cao chót vót.

Lưu Song nhỏ giọng đọc chữ trên mặt bia: "Bất Vong thành."

Mấy chữ này, còn có bầu không khí áp lực u ám của Quỷ vực, bất chợt gợi lên hồi ức kiếp trước của Lưu Song.

Nàng nhớ rõ mình đã sống ở Quỷ vực một thời gian dài, nhưng lại chỉ ở vương cung Quỷ vực rồi đi tới đi lui ở khu vực Kình Thương sơn, chưa từng đi tới Bất Vong thành.

Yến Triều Sinh không cấm nàng tới đó, hắn biết, với lá gan của nàng, sẽ không dám đặt chân đến.

Có một lần, Lưu Song từ miệng Túc Luân đại nhân biết được, khi trở thành Quỷ vương phải trả giá đại giới, sau khi chết không được vào luân hồi, sau khi hồn phi phách tán, hồn sẽ về Bất Vong thành, vĩnh viễn trấn áp Quỷ vực.

Lưu Song sau khi nghe, cho rằng kết cục cuối cùng của Yến Triều Sinh cũng sẽ như vậy, chỉ có kiếp này không có kiếp sau, vĩnh viễn cô độc mà thủ một tòa thành, hóa thành Quỷ khí duy trì sự sống cho Quỷ vực.

Nàng khóc đến đôi mắt đỏ hoe, nói nếu phu quân hồn phi phách tán, nàng cũng sẽ đi theo hắn, không cho hắn mãi mãi cô đơn một mình trên thế gian này.

Khi đó Yến Triều Sinh đang thích thú bóc long nhãn, vừa nhìn nàng đau lòng, nghe nàng nói vậy thì động tác khẽ dừng, nhét một quả long nhãn vào miệng nàng, nói: "Câm miệng, khóc cái gì, ta là Yêu thân, không phải là Quỷ hồn thực thụ, đương nhiên sẽ có luân hồi, không cần nàng chôn cùng."

Chuyện cũ khi đó thoảng qua trong đầu, Lưu Song không nhớ nổi cảm giác khi đó của mình, không còn trái tim, cả sự khiếp sợ cũng đã biết mất không tung tích, nàng không còn nhớ mình đã từng sợ hãi Quỷ vực này như thế nào nữa.

Lại nhìn Yến Triều Sinh, hắn đã đi qua tấm bia đá Bất Vong thành, đi vào trong.

Bên cạnh tấm bia đá có những tảng cây khô lớn hoa bạc, màu nâu gỗ, hoa mạc lung lay đóa hoa, cực kỳ đẹp.

Lưu Song nhận ra điều gì đó, vội vàng nhắc nhở: "Cẩn thận, đừng chạm vào những cái cây đó."

Thiếu U đi qua dưới tán cây, những bông bạc xinh đẹp đó lộ ra những cái răng nanh, y vung tya lên, Tiên khí lướt qua, hoa bạc lại thu răng nanh về.

Thiếu U sớm đã đọc qua ở điển tịch, cũng không nghĩ nhiều, vẫn ôn hòa cảm tạ nàng: "Đa tạ Xích Thủy Tiên tử nhắc nhở."

Cây khô ở Quỷ vực không phải là cây khô, mà là Quỷ khí phát triển thành hình thái một cái cây, nếu tới gần chúng nó, chúng nó lập tức sẽ tan thành hình thái giống như đầm lầy, cắn nuốt người đó, hút hồn phách. Những bông hoa bạc kia là cái miệng để chúng hút hồn phách.

Quỷ vực năm nào cũng cằn cỗi đáng sợ, không có bất cứ sinh vật tốt đẹp gì. Đóa hoa sinh trưởng đẹp nhất ở Quỷ vực, có lẽ chính là từng tảng từng tảng lớn hoa bạc này, nhưng ngay cả số hoa bạc này, bỏ đi vẻ bề ngoài mỹ lệ, cũng khiến người cười chê.

Lưu Song hiện giờ thực sự không hiểu nổi, nàng đã ở một nơi như vậy, sống gần trăm năm bằng cách nào?

Ngoài kia rõ ràng đẹp như vậy, trước kia nàng ngốc nghếch biết bao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!