Chương 9: (Vô Đề)

14

Quả nhiên, Lâm Viễn Châu bị ta chọc tức. Hắn lập tức nhận ra, từ khoảnh khắc tấm lụa được đưa đến tay, cuộc săn đuổi của ta đã bắt đầu.

"Thẩm Tân Lan, đồ tiện nhân!" Lâm Viễn Châu gầm lên.

"Lâm thị vệ ngươi đang làm gì vậy!"

"Hắn có ám khí!"

Giọng ta và Chu tiểu thư vang lên cùng lúc, ngự lâm quân lập tức tưởng hắn định dùng ám khí hại vua, mấy thanh đao nhanh chóng đ.â. m xuyên qua cơ thể hắn!

Đôi mắt Lâm Viễn Châu trợn trừng, hắn phun một ngụm m.á. u lớn, ngã gục xuống, người co giật như một con cá vừa bị mổ bụng, đang vùng vẫy hấp hối.

Hoàng đế vội lấy tay che mắt quý phi, sợ nàng kinh hãi, quý phi cũng hợp tác làm ra vẻ yếu đuối.

Máu của Lâm Viễn Châu chảy xuống dưới chân ta. Ta thở phào nhẹ nhõm, thanh đao từng treo trên đầu ta, cuối cùng đã đ.â. m xuống chính người hắn!

Ta ngẩng lên và thấy Chu tiểu thư, mắt nàng đỏ hoe, tay nắm chặt trong tay áo, hơi run rẩy, nhưng trên môi lại thoáng một nụ cười – nụ cười của kẻ vừa trả được mối thù sâu nặng.

Khi nhìn ta, nàng mỉm cười dịu dàng, như thể khen ngợi sự phối hợp của ta.

Trong lòng ta dâng lên một suy đoán, nhưng không dám tin, chỉ mỉm cười đáp lại.

Dù thế nào, thảm kịch của Chu tiểu thư ở kiếp trước sẽ không tái diễn trong kiếp này.

À, Lâm Viễn Châu đã chết.

Giờ đây, Tô Cẩm Vân hoàn toàn nằm trong tay ta.

Khi về đến nhà, trời đã tối khuya.

Vừa bước vào cửa, Tô Cẩm Vân đã ngồi chờ sẵn bên bàn, chỉ vào cái bô trước phòng trách mắng: "Sáng nay ta bảo ngươi đổ bô, ngươi không nghe thấy sao?"

Tần Phong cũng tiếp lời: "Nàng thật vô phép tắc! Việc nương nương dặn dò làm mà cũng chậm trễ được là sao?"

Ta bước lên, dùng tay không bị thương xách cái bô. Khi Tô Cẩm Vân tưởng ta sẽ nghe lời mà làm theo, ta lại xách cái bô đến ngay bàn ăn.

Ta mở nắp bô ra, và đổ thẳng "nước vàng" xuống đầu Tô Cẩm Vân – một bữa ăn hoàn toàn xứng đáng.

Nàng la hét hoảng loạn, còn Tần Phong định ngăn cản ta, ta quay cái bô hắt vào hắn một lượt – ai muốn ăn từ từ sẽ có phần, không cần nôn nóng.

Sau đó, ta ném cái bô đi, bịt mũi và bước xa khoảng mười thước.

Quả nhiên, như lời quý phi nói, cái bô của nàng "thối không đỡ được!"

15

Dù Tô Cẩm Vân tắm rửa hai ngày nhưng mùi hôi trên người nàng vẫn không hết.

Nàng gào lên muốn Lâm Viễn Châu đến g.i.ế. c ta, nhưng sau đêm ấy, hắn đã không còn xuất hiện.

Tô Cẩm Vân tìm không thấy hắn, cũng không nghi ngờ gì, bởi vì nàng đã bị chuyện khác thu hút sự chú ý.

Một tháng sau khi nàng giả chết, cuối cùng thánh chỉ trong cung công bố tin Hoàng hậu Tô thị qua đời.

Thánh chỉ nói rằng nàng c.h.ế. t vì bệnh.

Khi tin tức này vừa được truyền ra, Tô Cẩm Vân nở một nụ cười mãn nguyện:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!