Chương 7: (Vô Đề)

11

Hai cuộn lụa giúp ta tạm thời giữ được an toàn. Sau khi khoác lụa quay mấy vòng, Tô Cẩm Vân mệt nên ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi sai bảo ta:

"Mau vào bếp nấu cơm đi, bổn cung muốn ăn súp bào ngư cánh gà, cũng chuẩn bị ít đồ nhắm rượu cho Lâm hộ vệ nữa."

Thấy ta chưa kịp động thân, Tần Phong đẩy nhẹ thúc giục: "Mau đi đi, đừng để nương nương và Lâm hộ vệ đói."

Ta xoay người vào bếp, nổi lửa chuẩn bị món ăn, từ trong phòng chính vẫn truyền đến tiếng cười trong trẻo của Tô Cẩm Vân khi nàng được hai gã nam nhân nịnh nọt.

Một canh giờ sau, ta dọn bốn món ăn và một món súp lên bàn, bọn họ ăn uống no nê, còn ta chỉ đứng bên cạnh, giống như trong cung, cầm đũa gắp thức ăn cho Tô Cẩm Vân.

Khi bọn họ ăn xong, ta lại dọn dẹp bàn ăn, đem chén đũa bẩn đi rửa.

Tô Cẩm Vân liên tục sai bảo ta, không quên gọi ta bằng cái tên hèn hạ:

"Cẩu Nhi, bổn cung lo chén đũa nhà ngươi không sạch, phải rửa ba lần mới được!"

"Rửa xong thì mang y phục của bổn cung đi giặt."

"Đừng quên chuẩn bị nước nóng, phải thêm cánh hoa hồng, bổn cung tối nay muốn ngâm hương thơm!"

Trong khi ta bận rộn, nàng lại thảnh thơi đi vào sân, ngồi lên chiếc xích đu mà ta tự làm cho mình. Lâm Viễn Châu liền đẩy xích đu cho nàng, còn Tần Phong đứng bên mỉm cười.

Tô Cẩm Vân, đã ba mươi tuổi, ngồi trên xích đu cười nói hồn nhiên, quay sang hai người nam nhân than thở:

"Bổn cung đã chán ghét phú quý trong cung, cuộc sống dân dã như thế này, phong cảnh điền viên thế này mới thật sự là bình yên và an ổn mà bổn cung tìm kiếm."

Lâm Viễn Châu nói: "Nương nương là người thanh cao, không tranh với đời, cung đình kia vốn không xứng với người."

Ta nghe thấy mà buồn nôn, làm vỡ một cái chén, cả ba người liền quay vào bếp nhìn.

Tô Cẩm Vân chu môi nói: "Cẩu Nhi có phải đang oán trách bổn cung?"

Tần Phong lập tức đáp lời: "Được hầu hạ nương nương cả đời là phúc phận của nàng ấy, sao có thể oán trách được?"

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

12

Những ngày Tô Cẩm Vân sống ở nhà ta thật vô cùng dễ chịu.

Mỗi sáng, ta phải hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục trước khi đến tiệm phấn son quản lý công việc kinh doanh.

Xong việc, ta lại phải về nhà để giặt đồ nấu ăn cho nàng.

Lo cho nàng từ ăn uống đến cả chuyện vệ sinh.

"Cẩu Nhi, mang nước thải của bổn cung đi đổ."

Sáng hôm ấy, nàng vừa vươn vai vừa sai bảo ta.

Nước thải nàng nói chính là cái bô mà nàng sử dụng.

Ngày trước khi còn ở cung, bô của nàng cũng là ta phải đổ.

Có một thời gian dài, để xả nỗi bất mãn với quý phi, nàng bắt ta chịu trách nhiệm đổ sạch mọi bô của Phượng Nghi cung, bảo rằng ta vốn dĩ làm công việc này từ đầu, không được quên gốc gác.

Cho đến khi ta bị điếc một tai vì bảo vệ nàng, nàng mới buông tha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!