7
Giữa trưa, ở cổng Tây hoàng cung, ta trao mật thư cho Trương công công, người đến đón ta.
Trương công công xem qua nét chữ, bảo ta: "Xin mời."
Ta một lần nữa bước vào hoàng cung, đi ngang qua Phượng Nghi cung, thấy bên ngoài đã treo bạch lụa, cung nhân bên trong đều mặc đồ trắng.
"Ngươi từng hầu hạ ở Phượng Nghi cung đúng không?"
Trương công công bắt chuyện, ta thành thật đáp: "Phải, trước Tết ta vừa mới ra khỏi cung."
"Ngươi xuất cung cũng vừa lúc, nếu còn ở lại bên cạnh vị ấy, hẳn đã phải chịu nhiều đau khổ."
"Khi xưa chủ tử của ngươi mất, ngươi có muốn vào quỳ lạy không?"
Lời ông ta nhắm vào "vị ấy" chính là Hoàng hậu thất sủng Tô Cẩm Vân.
Hoàng hậu mất, chỉ có Phượng Nghi cung là treo bạch lụa, các cung viện khác chẳng hề có phản ứng gì.
Giống như kiếp trước, Hoàng đế chán ghét Hoàng hậu, thậm chí bỏ qua cả nghi thức quốc tang.
Đến giờ cũng chưa công bố tin Hoàng hậu băng hà ra ngoài.
Ta kính cẩn đáp: "Ta không còn là người của Phượng Nghi cung, nếu phải nói về chủ tử, thì trong hậu cung giờ đây chỉ có một mình quý phi nương nương."
Ánh mắt Trương công công càng thêm hài lòng: "Ngươi quả là biết điều, đi thôi, quý phi nương nương chờ ngươi đã lâu rồi."
Ông ta quay người dẫn đường, ta cung kính theo sát.
Đi qua ba con đường trong cung, từ xa đã thấy mái cung uy nghi của chính điện Đức Chính của Hoàng thượng.
Gần Đức Chính điện nhất là cung Ngọc Hoa.
Đó là tẩm cung của quý phi.
Ta được đưa vào trong gian phòng ấm.
Trong phòng ngào ngạt hương trầm, quý phi trong bộ váy lụa đỏ, nghiêng mình dựa trên ghế mỹ nhân, bụng đã nhô rõ dưới lớp trang phục lộng lẫy.
Một tay nàng đặt lên bụng, tay kia xoa thái dương bên trái, mắt nhắm lại, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, giọng nói cũng uể oải:
"Ngươi viết trong thư rằng ngươi có thể giúp bổn cung giải ưu phiền?"
Ta lập tức đáp: "Nô tài biết rõ nỗi lo của nương nương. Trước khi Hoàng hậu Tô Cẩm Vân qua đời, chẳng phải đã để lại một phong thư tuyệt mệnh sao?"
Động tác của quý phi dừng lại, nàng mở mắt nhìn ta.
Ta kính cẩn quỳ xuống hành lễ: "Tô hoàng hậu đã c.h.ế. t vì bệnh, nhưng bức thư nàng để lại lại đổ tội cái c.h.ế. t của nàng lên nương nương.
"Nói rằng chính nương nương hãm hại nàng, khiến nàng sợ hãi, cơ thể suy nhược mà c.h.ế. t yểu!"
8
"Ngươi vô lễ!"
Trương công công quát lên trách ta, nhưng quý phi đã ngăn ông lại, ngồi thẳng dậy hơn.
"Ta nhớ ngươi, ngươi là Lan Nhi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!