4
"Tiện tỳ! Ngươi dám hỗn xược!"
Mặt Tô Cẩm Vân đỏ lên vì bị ta đánh, nhưng vẫn cố gân cổ cãi, liên tục gọi ta là "tiện tỳ."
Thật là không biết điều.
Ta tát nàng hai cái thật mạnh, giọng uy nghiêm bảo:
"Ta tên là Thẩm Tân Lan! Nếu ngươi còn dám gọi ta là Cẩu Nhi, ta sẽ đánh đến khi nào ngươi nhớ thì thôi! Nghe rõ chưa!"
"Ngươi dám vô lễ với ta… A!"
Lời nàng bị ta cắt ngang bằng cái tát trời giáng.
Mỗi lần nàng ngoan cố, ta không ngần ngại cho nàng một cái tát!
Ban đầu, Hoàng hậu cao quý còn ngoan cố gọi ta là "Cẩu Nhi" nói rằng ta làm nô tài thì cả đời hèn hạ.
Đến cuối cùng, khi ta đánh cho mặt nàng sưng phồng, nàng run rẩy kêu lên:
"Đừng đánh nữa! Tân Lan, ngươi là Tân Lan! Ta nhớ rồi! Nhớ rồi!"
Đúng lúc ấy, Tần Phong xông vào, giật tay ta ra và che chắn cho Tô Cẩm Vân:
"Ta ở ngoài nghe thấy động tĩnh! Ngươi điên rồi à? Nàng là Hoàng hậu, là quý nhân!"
Câu nói của hắn nhắc nhở ta.
Từ khi Tô Cẩm Vân bước qua cửa nhà ta, ta đã bị kéo vào kế hoạch giả c.h.ế. t trốn cung của nàng.
Nếu chuyện bị lộ, tội khi quân chắc chắn cũng khiến ta phải chết.
Ta phải tìm cách để thoát khỏi chuyện này hoàn toàn.
Ta nở nụ cười hiền lành: "Vừa rồi ta chỉ có lòng nhắc nhở nương nương rằng đây không phải hoàng cung, nàng cứ đòi lụa là gấm vóc, ra vẻ Hoàng hậu, nếu có người nghe thấy thì chỉ càng lộ hành tung của nàng thôi."
"Ngươi gọi đó là lòng tốt?" Tô Cẩm Vân chỉ vào mặt sưng đỏ của mình: "Ngươi đánh bổn cung thành ra thế này mà gọi là lòng tốt!"
"Nếu không đánh, chỉ sợ nương nương không ghi nhớ bài học."
Ta thong thả pha ấm trà, đưa đến trước mặt nàng: "Hoàng hậu nương nương đã c.h.ế. t rồi, nào có bổn cung nào ở đây? Nếu người khác nghe thấy, chẳng phải càng dễ đoán được ngài là Hoàng hậu?"
Tô Cẩm Vân nghiến răng, biết mình không có lý. Thực ra, nàng tự xưng là "bổn cung" chỉ để thể hiện sự ưu việt của mình.
Tuy đã rời khỏi cung trong cơn giận, nhưng lòng nàng vẫn ở lại với địa vị cao quý trong cung.
Tần Phong cũng thấy lời ta hợp lý, đỡ lời cho nàng: "Nương nương bớt giận, Tân Lan thực sự cũng chỉ vì đại cuộc."
Tô Cẩm Vân nhận trà, trừng mắt nhìn ta, rồi hậm hực uống cạn, sau đó quay người ra ngoài.
Tần Phong lập tức định theo nàng, đến cửa rồi mới nhớ quay lại nói: "Phu nhân, nương nương bị thương không nhẹ, ta đi bốc ít thuốc cho nàng ấy."
Ta mỉm cười gật đầu, đợi hắn ra khỏi cửa, sắc mặt ta lập tức lạnh lẽo.
Ta đã sớm nhận ra, ngay từ lần đầu gặp Tô Cẩm Vân, Tần Phong đã nảy sinh tư tâm.
Sau khi biết nàng từng chịu lạnh nhạt và thất sủng trong cung, tình cảm thương hoa tiếc ngọc càng hiện rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!