17
Tần Phong cũng biến mất.
Từng được hai người nam nhân yêu thương, bảo vệ, và một tỳ nữ phục vụ, Tô Cẩm Vân từng tận hưởng cuộc sống êm đềm như mộng ước.
Nhưng giờ đây, hai người nam nhân đều bặt vô âm tín.
Không ai cưng chiều, chẳng ai hầu hạ, nàng thấy tức tối, cuối cùng không nhịn được, đành vào thành tìm đến tiệm phấn son của ta.
"Ngươi giấu Tần Phong ở đâu?"
Nàng đeo khăn che mặt, gằn giọng hỏi.
"Tần Phong nói rằng hắn sẽ đến lấy khế đất. Sổ đâu?"
Ta bật cười: "Ngươi nói gì cơ?"
"Khế đất! Ngươi chẳng phải đã hưu phu rồi sao? Ngôi nhà ở trấn nhỏ thuộc về ta và Tần Phong!
"Sau này, đó là nhà của ta!"
Không còn Lâm Viễn Châu bên cạnh, cũng không biết Tần Phong ở đâu, giọng nàng nói chuyện với ta chẳng còn cứng rắn như trước.
Tiệm phấn son của ta buôn bán phát đạt, bên dưới tấp nập những mỹ nhân và các nha hoàn của các tiểu thư quyền quý đến mua sắm.
Tô Cẩm Vân chế nhạo: "Trang điểm chẳng qua để mời mọc nam nhân thôi!"
"Sao khi ở cung hầu hạ ta, không thấy ngươi có tài cán gì thế này?"
Ta có thiên phú trong việc pha chế hương liệu phấn son, nhưng ở Phượng Nghi cung ta chẳng dám biểu lộ.
Vì Tô Cẩm Vân nhất định sẽ nghĩ đến chuyện "pha chế phấn son" đồng nghĩa với "quyến rũ Hoàng thượng." Nàng rất hay ghen tị, nếu bị phát hiện, có lẽ ta chẳng sống đến ngày ra khỏi cung.
Ta mải tính toán sổ sách, chẳng thèm đáp lại sự om sòm của nàng.
Thấy ta phớt lờ, Tô Cẩm Vân nổi giận, nhưng giờ đây nàng chẳng còn chút gì trong tay.
Hai người nam nhân đều biệt tích, Tô gia từ lâu đã bị tận diệt, còn bản thân nàng là một "hoàng hậu đã chết."
Nàng bỗng đưa tay lên khăn che mặt: "Nếu ngươi không giao Tần Phong và khế đất ra, ta sẽ gỡ khăn che! Để mọi người thấy ta vẫn còn sống! Hoàng thượng thương ta, ta có thể không chết, nhưng ngươi thì nhất định sẽ bị tru di cửu tộc!"
Động tác tính toán của ta khựng lại, ta ngước lên nhìn nàng. Nàng ngỡ rằng đã dọa được ta, giọng điệu lập tức trở nên cao ngạo:
"Ngươi tính toán gì? Để ta nói cho ngươi biết, bao nhiêu tiền lời từ tiệm phấn son, ngươi cũng phải dâng hết cho bổn cung!"
"Đã là nô tài một ngày, thì cả đời là nô tài! Bổn cung là chủ nhân của ngươi cả đời, còn ngươi là nô tài của bổn cung cả đời! Dù ra khỏi cung, ngươi cũng phải cung phụng bổn cung suốt kiếp!"
"Ta đang tính, khoản chi phí sinh hoạt của nương nương trong hai tháng qua ở nhà ta, từ các loại gấm lụa, sơn hào hải vị, tổng cộng là sáu mươi lượng bạc."
"Sáu mươi lượng, khi ta rời cung, theo quy định trong cung, nương nương ít nhất cũng phải thưởng cho ta sáu mươi lượng để làm vốn mưu sinh, nhưng nương nương nói sáu mươi lượng không đáng là bao, nên hôm nay ta sẽ nói cho nương nương biết, sáu mươi lượng ở dân gian này có thể làm gì."
Ta vỗ tay, một bà mối to lớn cùng hai tay sai vây quanh Tô Cẩm Vân.
Người đàn bà thô lỗ xé khăn che mặt của nàng, bóp cằm xem xét, rồi còn kiểm tra cơ thể nàng qua lớp quần áo ngay tại chỗ.
"Thế nào? Đáng giá sáu mươi lượng không?"
Bà ta có chút khinh thường: "Thân thể đã hỏng, tuổi lại lớn, nhan sắc so với những cô nương còn trẻ tươi tắn không thể sánh bằng, sáu mươi lượng là đắt đấy! Nhưng vì mặt mũi của lão bản, thì miễn cưỡng cũng có thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!