Lý Tuần dung mạo tuấn tú, khi ứng thí tại điện, đối đáp trôi chảy, được Thánh thượng ngự điểm làm Thám Hoa lang.
Công chúa cũng vừa mắt chàng, âm thầm ban cho chàng hương túi thêu tay và khăn lụa thơm.
Chàng liền như được uống thuốc bổ, vội vàng chạy về tìm ta để từ hôn.
Có lẽ do ta đồng ý quá nhanh, khiến chàng nhất thời sửng sốt, ngẩn ra một hồi, rồi lưỡng lự không biết là do thương xót hay không nỡ, nói:
"Nếu nàng không muốn, ta... cũng có thể dưỡng nàng ở bên ngoài."
Ta lắc đầu lia lịa, vẫn là nhanh miệng từ chối:
"Công tử đừng đùa, ta với chàng vốn không có tình ý."
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Lý Tuần mặt thoáng lúng túng, hơi đỏ lên.
Chuyện gì chứ, người để mắt đến chàng là công chúa. Ta nào có cái gan lớn ấy mà dám cùng công chúa tranh giành nam nhân?
Mẫu thân ta lúc sinh thời thường kể cho ta nghe những chuyện như Trần Thế Mỹ phụ thê, Liêu Trai
- Họa Bì, hay Mặc Vũ Vân Gian.
Nam nhân lòng đổi dạ thì thôi, nữ tử như ta nên biết thời thế, đừng không hiểu chuyện, cũng chớ nên oán hận khôn nguôi.
Giữ được mạng là quan trọng nhất.
Ta chỉ là một cô nương mồ côi, không quyền không thế, xuất thân từ một huyện nhỏ nơi biên thùy.
Ta lấy gì để đấu với Thám Hoa lang? Lại càng không thể tranh với công chúa?
Chàng phụ ta cũng được, chỉ cần đừng lấy mạng ta là tốt rồi.
Mẫu thân ta an nghỉ ở Hoa Quả Sơn.
Thực ra cũng chỉ là một nấm mồ đất nhỏ, xưa kia không có tên. Về sau, mẫu thân đặt cho nó cái tên kỳ quặc kia: Hoa Quả Sơn.
Thế nhưng, núi ấy chẳng có hoa cũng chẳng có quả.
Ta đem hôn ước với Lý Tuần đốt trước phần mộ người, rồi rót một chén rượu, kể lại đầu đuôi sự việc.
Trong lòng vẫn có chút xót xa.
Lý Tuần nói, giữa ta và chàng chẳng có tình cảm.
Nhưng chàng có lẽ đã quên, chúng ta cũng từng cùng nhau ngắm hoa dưới trăng, từng thề non hẹn biển, cùng mộng một mai đầu bạc răng long.
Năm ấy mưa bụi vương cánh hoa hạnh, đúng vào sinh nhật mười tám của ta.
Chàng tự tay khắc một chiếc trâm bạch ngọc, cài lên mái tóc ta, mặt đỏ bừng mà nói:
"Đợi ta đỗ cao, ắt sẽ trở về cưới nàng."
Thế nhưng giờ đây, chàng lại nói, ta và chàng, vốn dĩ không có tình cảm. Chàng chỉ là... thương hại ta mà thôi.
Mẫu thân ta là nữ đại phu duy nhất trong huyện Thanh Trúc.
Tuy y thuật không thể gọi là cao minh, nhưng trong vùng cũng xem như đứng đầu. Bởi thân là nữ tử, nên thường được quan viên, phú hộ mời vào hậu viện chẩn trị cho các nữ quyến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!