Ta có nghe nói Dung Quý phi có một bằng hữu khuê phòng quan hệ cực kỳ thân thiết.
Ngươi! Dung Quý phi bị chọc trúng điểm yếu, tức giận cực độ, hung dữ trừng mắt nhìn ta.
Đang lúc ta và Dung Quý phi so xem ai có mắt to hơn, Hoàng hậu đột nhiên dùng ngón út cào nhẹ lòng bàn tay ta, ý bảo đừng chọc giận Dung phi nữa. Ta cũng đưa một ngón tay đan vào đầu ngón tay nàng.
Trước đây, Hoàng hậu tỷ tỷ đã từng nói với ta, Dung Quý phi xuất thân tốt, từ nhỏ đã quen được hầu hạ, tính tình ngạo mạn. Không nên dễ dàng đắc tội với nàng ta.
Ta ghé sát tai nàng ấy thì thầm:
"Hình như đã chọc giận rồi."
Động tác thân mật của chúng ta, tất cả đều lọt vào mắt Hoàng thượng, sắc mặt hắn càng thêm u ám.
Dung Quý phi vẫn lải nhải không ngừng, Hoàng thượng trầm giọng cắt ngang: Dung phi, đủ rồi.
Nàng ta phẫn hận ngậm miệng, nhưng trong lòng đã ghi thù ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Vốn tưởng chuyện trèo tường hôm nay cứ thế cho qua. Ai ngờ Hoàng hậu đột nhiên uyển chuyển hành lễ, tha thiết cầu xin:
"Hoàng thượng, Trân Châu muội muội vào cung đã mấy tháng, có thể sắp xếp thị tẩm được không?"
Ta như bị sét đánh, đứng c.h.ế. t trân tại chỗ.
8
Trời mới biết, mấy tháng qua, để tránh thị tẩm, ta đã nghĩ ra bao nhiêu lý do.
Mắt thấy hoàng thượng đã hết hứng thú với việc cho ta thị tẩm, sao giờ lại nhắc chuyện cũ vậy?
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng thượng không tốt, lời nói ra cũng có hơi nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi thật sự muốn ta sủng hạnh người khác?"
Ta mong đợi nhìn về phía Hoàng hậu, điên cuồng gào thét trong lòng: [Mau nói không muốn đi, tỷ không muốn ta không muốn, không ai muốn cả.]
Nhưng Hoàng hậu không hiểu tình yêu, lại nói:
"Mong Hoàng thượng ban phát ân sủng đồng đều."
Nàng ấy còn là người hay ghi thù, trả lại lời vừa rồi cho Hoàng thượng.
Trời ơi, Hoàng thượng đúng là tự bê đá đập vào chân tất cả chúng ta.
Ta há miệng, CPU chạy hết công suất, không kịp suy nghĩ mà buột miệng thốt ra:
"Hoàng thượng, hôm nay ta ăn no căng, trong miệng vẫn còn mùi, sợ sẽ khiến ngài ngửi thấy."
Không sao, ta chủ yếu là tự cứu mình, thoát được lần nào hay lần đó.
Quả nhiên, nghe vậy, sắc mặt Hoàng thượng biến đổi liên tục, giận dỗi nói:
"Vậy thì tối mai, tối mai nếu ngươi dám ăn cơm, tru di cửu tộc."
Nói xong, hắn không còn hứng thú nữa, phất tay áo bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!