Chương 1: Phần 1

1

Trên bàn ăn, sau khi đã gặm xong chiếc đùi gà cuối cùng, phụ thân tha thiết khuyên nhủ:

"Trân Châu, tỷ tỷ con hết ăn lại nằm, nếu vào cung chẳng khác nào tự tìm đường chết."

Ta liếc nhìn Đại tỷ đang ngồi bên cạnh. vẫn cắm cúi ăn, thái độ bình thản đến lạ.

Ta không khỏi thở dài:

"Nhưng phụ thân, con cũng như Đại tỷ, chẳng biết làm gì cả."

Nghe nói đương kim Thiên tử rất thích ngâm thơ làm phú, những mỹ nhân bên cạnh có ai mà không phải là tiểu thư khuê các đọc nhiều hiểu rộng.

Ta chỉ là nữ nhi của một y chính tầm thường, không có bối cảnh, không có nhan sắc, không có học vấn, lại còn không biết nhìn mặt lựa lời. Vào cung rồi, những tú nữ khác đều thổi sáo đàn ca, làm thơ đánh đàn, đến lượt ta. Nếu có người hỏi ta biết thổi gì, chẳng lẽ ta nói ta biết huýt sáo?

Haiz!

Thế chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế. t sao? !

Phụ thân không tán thành lắc đầu, ghé sát vào tai ta thì thầm:

"Ta đã dò hỏi rồi, Hoàng hậu là kẻ tham ăn, Trân Châu con nấu ăn giỏi, Hoàng hậu lại là người Hoàng thượng yêu thương nhất, nắm được dạ dày của Hoàng hậu, chính là nắm được trái tim của Hoàng đế."

Nói xong, phụ thân còn nắm c.h.ặ. t t.a. y đ.ấ. m xuống bàn, vẻ mặt như thể đã tính toán kỹ lưỡng, con chỉ việc theo kế hoạch mà làm.

Thật lòng mà nói, logic của phụ thân khiến ta hoài nghi.

Nhưng sau đó, phụ thân ân cần nhắc nhở:

"Trân Châu, đó là phú quý ngút trời đấy."

Nói đến phú quý ngút trời, ta và tỷ tỷ đang gặm chân giò mắt đều sáng rực lên.

Tối đó hai bọn ta đã tỷ thí một trận. Cuối cùng, vì tỷ tỷ ra đòn quá chậm, mà tóc ta bị giật rụng ít nhất. Vậy nên ta đã thành công giành được suất vào cung.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

2

Sự thật chứng minh, phú quý ngút trời không dễ hưởng như vậy đâu.

Ngay tối vào cung, Hoàng thượng đã thiết yến trong cung, bắt các tú nữ biểu diễn tài nghệ, không giới hạn đề tài, chỉ cần đảm bảo ai cũng phải tham gia.

Ta chợt nhớ đến kiếp trước trưởng phòng hành chính của công ty nhe răng cười rạng rỡ hô to:

"Công ty là nhà chúng ta, tôi và bạn tham gia!"

Đúng vậy, ta là người xuyên không. Không có bàn tay vàng, không có hệ thống, không có hào quang của nhân vật chính. Chỉ là kẻ tầm thường muốn sống yên ổn mà thôi.

Trong tình thế này, ta vừa định ngâm thơ, Ngô tú nữ ngồi hàng trước hào sảng vung tay, đúng lúc che miệng ta lại.

Sau đó, nàng ta cất giọng ngâm:

"Quân bất kiến Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi! Cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ty mộ thành tuyết*!"

(*) Bài thơ Tương Tư của Lý Bạch

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!