"Cậu đang làm gì vậy? Không muốn sống nữa à?!"
"Trời ơi!!"
Bên tai vang lên tiếng kêu kinh hãi của mọi người.
Tim đập như trống, Khương Chi lập tức lùi lại một bước để giữ khoảng cách, đồng thời ánh mắt quét qua, bọn họ lại ngừng chuyển động.
"Chuyện gì thế này?" Lý Hưng Dương trợn tròn mắt, không thể tin được: "Sao bọn họ lại không động đậy nữa rồi?"
"Sợ chết tôi rồi!" Mẫn Tuyết chạy đến ôm chầm lấy Khương Chi: "Tôi còn tưởng cậu sẽ bị bọn họ bắt được!"
Nghiêm Minh vỗ ngực: "May mà chỉ là một phen hoảng sợ."
Khuông Văn Lộ cau mày: "Làm sao cậu biết họ sẽ dừng lại?"
"Có một người phụ nữ đã nói cho tôi biết, còn đưa cho tôi một bức tranh, trên đó là trò chơi 123." Khương Chi nói: "Trước đây tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của nó, cho đến khi nghe Lý Hưng Dương nói đến 'trò chơi', tôi mới chợt nhận ra."
Lý Hưng Dương chỉnh lại kính: "Ý cậu là, chỉ cần đối mặt trực diện với bọn họ, bọn họ sẽ không thể cử động, đúng không?"
"Đúng vậy." Khương Chi gật đầu: "Nhưng cách này cũng chỉ kéo dài được một lúc thôi, có vẻ bọn họ sắp "tỉnh" rồi."
Trong hành lang, khắp nơi vang lên tiếng hít mũi mạnh mẽ, giống như bầy chó săn đang đồng loạt đánh hơi tìm thức ăn.
"Cẩn thận!"
Cổ của một nữ y tá đột nhiên có thể cử động. Cô ta ngửi thấy mùi, há to miệng, chồm về phía Nghiêm Minh đứng trước mặt, ngoạm mạnh một cái.
Khương Chi nhanh tay lẹ mắt, kéo anh ta ra kịp lúc.
"Cắc cắc!"
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng răng va chạm vào nhau.
"Trời ạ, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thôi." Lý Hưng Dương tái mặt vì sợ hãi.
Lần này, Nghiêm Minh đi lùi lại, cố giữ bọn quái vật đứng im. Những người còn lại tìm đường, dẫn anh ta tiến về phía trước.
Mặt sàn càng ngày càng trơn, cả nhóm dìu nhau đi cuối cùng cũng đến cuối hành lang.
"Đến rồi!"
"
"Đừng nói nhiều nữa, nhanh mở cửa đi, bọn chúng đã cử động được phần thân trên rồi!"
"Chết rồi!" Lý Hưng Dương hét lên một tiếng: "Cửa không mở được!"
"Tránh ra, để tôi thử!" Khuông Văn Lộ chen vào, dùng sức vặn tay nắm cửa: "Vô dụng, không mở được!"
"Á á á! Nhanh lên, bọn chúng chạy đến rồi!" Mẫn Tuyết lo lắng đến giậm chân.
Cả nhóm hoảng loạn, lo lắng đến bốc hỏa.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Khương Chi nhắm mắt lại, cố gắng hết sức nhớ lại cảnh tượng nữ y tá một mắt mở cửa lúc đó.
Đúng rồi!
"Hai tiếng dài, hai tiếng ngắn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!