Chương 93: Bệnh viện tâm thần số 0 (13)

Hùng Nghị Dũng, chính là Hùng Nghị Dũng!

Anh ta đứng ở ngoài cùng bên phải nhóm bệnh nhân. Khác với vẻ uy nghiêm và tự tin của những người mặc áo blouse trắng ở hàng đầu, tất cả các bệnh nhân ở hàng sau, bao gồm cả Hùng Nghị Dũng, đều có vẻ mặt tê liệt, ánh mắt trống rỗng, như những cái vỏ rỗng đã mất đi linh hồn.

Vậy là, bức chân dung này đang lớn dần theo số lượng bệnh nhân tăng lên...

"Thủy Kiều, sao vậy, cậu đang nhìn gì thế?" Em trai viện trưởng đã rời đi, đám đông cũng tản ra, mọi người tiếp tục tiến về phòng nghỉ chung. Mẫn Tuyết nhận ra chỉ có Lâm Thủy Kiều vẫn đứng yên tại chỗ.

"Cậu nhìn đi." Khương Chi chỉ vào bức tranh.

"Hùng, Hùng Nghị Dũng?!" Mẫn Tuyết kinh ngạc há hốc mồm: "Lúc trưa tôi nhìn thì vẫn chưa có mà! Ai đã vẽ thêm vào vậy?"

Những người khác nghe thấy tiếng động, xúm lại.

"Trời ơi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"

"Tại sao lại vẽ anh ta lên đó?"

"Chẳng phải điều này có nghĩa là... anh ta sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi sao?!"

Khương Chi nhìn bức tranh, chìm vào suy nghĩ. Sự xuất hiện của Hùng Nghị Dũng chắc chắn không phải là sự trùng hợp đơn thuần...

"Thủy Kiều, cậu nói gì đi chứ!"

Bả vai bị ai đó đẩy nhẹ, dòng suy nghĩ bị cắt ngang. Ngẩng lên, cô phát hiện mọi ánh mắt đều đang dồn về mình.

"Tôi nghĩ." Khương Chi nói một cách nghiêm túc: "Tôi đại khái đã đoán được cách để rời khỏi đây rồi."

"Là gì?!" Tiền Ích vốn thất thần bấy lâu, đôi mắt đột nhiên bùng lên ngọn lửa hy vọng. Anh ta xông tới, nắm chặt tay cô, hét lên: "Phải làm thế nào? Mau nói đi"

Khương Chi gạt tay anh ta ra: "Nếu tôi đoán không sai, chắc chắn có liên quan đến những bức tranh ở tầng năm."

"Bức tranh nào? Bức chân dung mà viện trưởng đã vẽ cho chúng ta mấy ngày trước sao?" Lý Hưng Dương hỏi.

"Đúng vậy." Khương Chi gật đầu: "Chúng ta phải lấy lại bức chân dung của mình."

Nghiêm Minh cau mày: "Bệnh viện quy định không được tự ý lên tầng năm. Chúng ta làm thế nào để lên đó?"

"Hừ."

Một tiếng cười lạnh vang lên.

Cả nhóm quay đầu lại, thấy một bệnh nhân nam gầy gò, thấp bé đang dựa vào tường. Rõ ràng là đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt ngây dại, không giống người có thể bật ra tiếng cười lạnh. Hắn tiếp tục cười ngây ngô: "He he, không ai có thể trốn thoát đâu. Những kẻ trước đây muốn chạy đều chết cả rồi. Các người... cũng sẽ như vậy thôi."

Khuông Văn Lộ mặt mày khó chịu: "Đừng nghe hắn nói nhảm!"

Người đàn ông nhún vai, thờ ơ nói: "Vậy thì các người cứ thử đi, có lẽ lần sau tôi sẽ thấy các người trong bức tranh này."

Nói xong, người đàn ông tập tễnh bỏ đi.

Những lời ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đám người đang hừng hực khí thế, khiến ai nấy đều chùn bước.

Lý Hưng Dương tháo kính, như đang tự trấn an bản thân, mạnh tay xoa mặt một cái, rồi đeo kính lại: "Thủy Kiều, tôi sẽ đi cùng cậu!"

Mẫn Tuyết: "... Vậy, vậy tôi cũng đi."

Nghiêm Minh: "Tôi cũng đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!