Chương 9: Làng Mộc Sa (8)

Ông Hoàng sống ở lưng chừng núi phía đông của làng. Đã hơn năm mươi tuổi nhưng ông vẫn sống một mình, hàng ngày vào rừng săn bắn, sống chủ yếu nhờ thú rừng.

Dáng người ông cao lớn, râu ria xồm xoàm. Trên mặt, từ mí mắt đến tai, có một vết sẹo đáng sợ. Mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng đôi mắt sắc lẹm vẫn như mũi tên, khi nhìn ai đó giống như đang rình mồi khiến người khác không dám đến gần.

Khương Chi và Hiếu Dũng vừa tới, đã thấy ông Hoàng đang lột da thỏ. Tay phải ông nắm chặt chân thỏ, tay trái giật mạnh xuống, tấm da liền tuột ra.

Những người thợ săn như ông Hoàng luôn toát ra một luồng sát khí đáng sợ.

Khương Chi nhìn qua đã thấy ông Hoàng không phải là người dễ đối phó. Hiếu Dũng đi vào sân trước, lễ phép chào: "Chào chú Hoàng."

Ông Hoàng là người ít cười nói, chỉ "ừm" đáp lại một tiếng, giọng trầm khàn hỏi: "Mua gì?"

"Mẹ cháu bảo mua ba con thỏ ạ."

Khương Chi đi đến bên Hiếu Dũng, lén nhìn ông Hoàng. Quần áo ông dính đầy máu đỏ đen, phần trước bóng loáng, chắc là mỡ động vật.

Cả sân rất bừa bộn và bẩn thỉu. Từ xa, cô đã ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu, pha lẫn giữa mùi máu tanh, mỡ động vật và mùi lông thú.

Ông Hoàng đi đến một cái giá gỗ, trên đó treo vài con thỏ đã lột da, dính đầy máu. Phần đất bên dưới đã nhuốm màu đỏ đen vì thấm máu lâu ngày. Ông đưa tay lấy ba con thỏ, dùng dây cỏ buộc chân sau rồi ném xuống trước mặt Hiếu Dũng.

Ra khỏi sân nhà ông Hoàng, Khương Chi thở phào nhẹ nhõm: "Ông ấy nhìn hơi đáng sợ."

"Thật mà, bọn trẻ trong làng đều sợ chú ấy, còn đồn chú ấy ăn thịt người nữa." Hiếu Dũng cười nói: "Nên nhà nào có trẻ con không nghe lời, người lớn đều lấy chú Hoàng ra dọa, bảo là không ngoan thì sẽ bị chú ấy ăn thịt."

"Sột soạt sột soạt..."

Đột nhiên, bụi cây thấp bên cạnh động đậy, sau đó con trai trưởng làng từ trong đó chui ra.

Bác Văn nhảy đến trước mặt họ, nước dãi chảy ra, nói: "Hì hì, hì hì, kẹo, muốn ăn kẹo."

Anh ta chìa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, ngẩn ngơ cười nhìn Khương Chi và Hiếu Dũng.

Khương Chi không có thiện cảm với anh ta nên im lặng không nói gì.

Hiếu Dũng nói: "Bác Văn, bọn tôi không mang kẹo ra ngoài."

Nghe vậy, người ngốc không vui, cau mày lại, la lớn: "Tôi không cần biết, tôi muốn ăn kẹo, tôi muốn!"

Hiếu Dũng đành móc túi quần ra cho anh ta xem: "Anh xem, túi trống rỗng, tôi không lừa anh đâu."

"Không được, tôi muốn ăn kẹo! Tôi muốn ăn kẹo!"

"Hay cho anh ăn thịt thỏ nhé?" Hiếu Dũng nhấc con thỏ còn dính máu lên, đưa ra trước mặt anh ta.

Ban đầu Hiếu Dũng chỉ định trêu chọc anh ta một chút, nhưng không ngờ người ngốc lại phản ứng mạnh đến vậy, như thấy ma, ngã phịch xuống đất.

Anh ta mở to mắt, lộ vẻ hoảng sợ, ngồi trên đất run rẩy. Anh ta bò lùi lại, vừa sợ hãi lắc đầu vừa la lên.

"Máu, nhiều máu quá, tôi sợ, tôi không ăn, không ăn, đừng cho tôi ăn, hu hu hu..."

Chuyện gì thế này?

Khương Chi và Hiếu Dũng ngỡ ngàng, hai chị em nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu.

Khương Chi nói: "Chắc anh ta sợ máu, em cất con thỏ đi."

"Vâng, được ạ." Hiếu Dũng ngoan ngoãn đưa tay cầm con thỏ ra sau lưng.

Họ đang định đến đỡ người ngốc dậy, nhưng anh ta bỗng đứng bật dậy, chạy như ma đuổi xuống núi, như thể có quỷ dữ đang đuổi theo phía sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!