Chương 7: Làng Mộc Sa (6)

Vì nán lại nhà vệ sinh một lúc, Khương Chi vừa đến thì cuộc nói chuyện của họ cũng kết thúc. Hai người lần lượt rời khỏi phòng.

Khương Chi tiếc nuối, thầm than: "Đến muộn rồi."

Chưa kịp nghe được gì, màn kịch đã hạ màn.

Cô chỉ có thể quay trở lại trong nhà, vừa đi vừa suy nghĩ. Giờ thì nguồn thu nhập bất thường của Lý Diễm Hương cũng có lời giải đáp. Chắc chắn là do tình nhân già lén lút chu cấp cho bà ta.

Nuôi bà ta nhiều năm như vậy, đúng là một kẻ si tình.

Tuy nhiên, Khương Chi không thể không khâm phục việc Lý Diễm Hương có thể dùng lời nói dối vụng về như đánh bài thắng tiền để lừa người ngoài suốt hai mươi năm.

Vừa bước vào phòng khách, cô bỗng thấy Lý Diễm Hương lao tới vồ lấy Phương Thành, mắt đỏ ngầu như muốn giết người. Bà ta gầm gừ giận dữ, vung nắm đấm vào người anh ta.

"A... Cứu mạng! Người phụ nữ này điên rồi, mau kéo bà ta ra, a... đau quá! Đừng đánh nữa..."

Phương Thành vừa kêu cứu vừa ôm đầu chạy loạn.

Khương Chi sững sờ một lúc rồi vội vàng chạy tới giúp, trước tiên phải tách hai người họ ra đã.

Lý Diễm Hương vừa gào thét: "Buông tôi ra! Tôi phải giết hắn... giết hắn..."

Mặc dù trông gầy yếu, Lý Diễm Hương lại có sức mạnh kinh khủng, đến mức một người đàn ông trưởng thành như Phương Thành cũng không thể thoát ra.

Phải cần đến ba người Khương Chi, Trình Tình Lan và Lý Tân Cương cùng kéo Phương Thành ra, trong khi trưởng làng túm lấy vai Lý Diễm Hương kéo về phía sau, họ mới có thể tách được hai người.

Phương Thành hoảng loạn, vội vàng trốn sau lưng họ thở hổn hển. Cánh tay anh ta xuất hiện dấu tay bầm tím vì bị bóp chặt. Khuôn mặt cũng không thoát, có vài vết cào xước, đều là do móng tay của Lý Diễm Hương cào.

Phía sau trưởng làng, mặt Lý Diễm Hương đỏ bừng, răng nghiến ken két như muốn lao tới tấn công lần nữa.

Khương Chi thắc mắc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trình Tình Lan và Lý Tân Cương cũng ngơ ngác, cuối cùng, cả ba đều nhìn chằm chằm Phương Thành.

Phương Thành nhìn đi chỗ khác, lắp bắp: "Tôi, tôi chỉ chụp vài tấm ảnh thôi."

"Anh chụp cái gì?" Chụp ảnh gì mà lại khiến Lý Diễm Hương nổi giận đến vậy?

Thì ra là sau khi gọi điện thoại từ tiệm tạp hóa về, Phương Thành nghĩ rằng mục đích chuyến đi là để chụp những bức ảnh độc đáo, có một không hai. Anh ta cảm thấy mình đã chịu nhiều vất vả, ăn không ngon, ngủ không yên, nên nếu không chụp được những bức ảnh đặc biệt thì cảm thấy không xứng với những khó khăn đã trải qua.

Thế là anh ta nảy sinh ý định lén lút chụp ảnh trong linh đường, không may bị Lý Diễm Hương bắt gặp tại trận dẫn đến cảnh tượng vừa rồi.

"Anh đúng là..." Trình Tình Lan chỉ muốn cho anh ta một đấm. Cô không thể hiểu nổi anh ta nghĩ gì. "Chụp ảnh như vậy là thiếu tôn trọng. Thảo nào người ta nổi giận là đúng rồi, anh đáng đời! Nếu là tôi, tôi cũng sẽ đánh anh."

"Phương Thành, lần này anh quá đáng rồi." Lý Tân Cương không nhịn được lên tiếng chỉ trích.

"Tôi..." Chẳng qua là chụp vài tấm ảnh, có cần phải làm quá lên vậy không?

Phương Thành muốn cãi lại vài câu nhưng lại sợ Lý Diễm Hương đứng đối diện, thế nên há miệng rồi lại thôi, không dám nói gì.

Không chỉ Lý Diễm Hương, ngay cả Khương Chi cũng thấy hành động của Phương Thành rất đáng khinh.

Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn Phương Thành, bao gồm cả trưởng làng.

Tuy nhiên, ông ta có vẻ rất biết cách kiểm soát cảm xúc của mình. Vẻ mặt ông ta nhanh chóng thay đổi, trở lại thành người hòa giải thân thiện, nhẹ nhàng an ủi Lý Diễm Hương đang kích động.

"Diễm Hương, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, lát nữa tôi sẽ bảo cậu ta vứt cuộn phim đi. Nể mặt tôi, chuyện này bỏ qua đi nhé." Trưởng làng nói: "Sức khỏe của bà cũng không tốt, tức giận hại thân. Bà đừng chấp nhặt với cậu ta nữa, về phòng nghỉ ngơi đi."

Lý Diễm Hương có mối quan hệ đặc biệt với trưởng làng nên rất nghe lời ông ta. Dù tức đến mức hai nắm đấm nghiến chặt lại, nhưng bà ta vẫn cố nhịn không nói thêm gì nữa, quay người về phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!